Đó là một con chó cỏ to lớn với bốn chân màu trắng và bộ lông màu vàng. Tình trạng của nó không được tốt lắm, lông rụng nhiều, bọ ve bám đầy trên người, cơ thể nó gầy như cái que, có thể nhìn rõ từng cái xương sườn.
“Chó ư?”
Lý Hỏa Vượng nhìn vùng đất hoang vắng xung quanh, nhưng nhìn thế nào đi nữa thì cũng không giống một nơi sẽ có chó.
Chó cỏ nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu nguội lạnh trong tay Lý Hỏa Vượng, le lưỡi liếʍ liếʍ, sau đó bắt đầu vẫy đuôi với hắn.
"Ta không quan tâm ngươi biến thành từ cái gì, cút xa chút!”
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày, dùng tay vỗ lên”Đại Thiên Lục”.
Dù là chó thật hay chó giả, hắn cũng chỉ muốn đi đường của mình, không muốn gây thêm rắc rối nào nữa.
Chó cỏ sợ sệt lùi lại vài bước, nhưng nó vẫn không bỏ cuộc, chiếc đuôi cụp xuống lắc càng nhiệt tình hơn.
Cái chuông bằng đồng thau lắc lư dữ dội, tiếng chuông chói tai lập tức vang lên, con chó cỏ kia bị dọa sợ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Thấy con chó chạy vào trong rừng, Lý Hỏa Vượng vừa định cất chuông đi, nhưng vẻ mặt hắn lập tức trở nên cứng đờ:
"Chết tiệt! Tại sao lại là lúc này!"
Trong khu rừng tối đen như mực, con chó cỏ cụp tai xuống, nó lại cẩn thận thò đầu ra khỏi tán lá cây, sau đó nó thấy một cảnh tượng khó hiểu trước mặt.
Người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây nở một nụ cười thân thiết, ngửa đầu lên nói chuyện với vầng trăng tròn sáng ngời trên bầu trời cao.
"Cha, ngươi cũng tới à? Ừm, ta biết rồi, ta không sao, ta rất khỏe."
"Đúng vậy, ta biết, hai người không phải là ảo giác, hai người không phải, lúc trước đầu ta có chút mờ mịt, bây giờ ta...có thể phân biệt được rõ rồi."
Sau khi chó cỏ quanh quẩn xung quanh một hồi lâu, thấy đối phương cũng không có bất kỳ địch ý nào với mình, nó liền chuyển ánh mắt vào nửa cái màn thầu nằm lăn lóc trên mặt đất.
Nó cẩn thận mò mẫm lại gần, mở miệng ra định ngậm lấy màn thầu, nhưng lời nói của người đàn ông trước mặt lại dọa sợ nó rụt trở về.
"Mẹ, ta không ăn quýt, ngươi không cần bóc vỏ đâu, hai cái tay quấn băng của ta vẫn còn tốt chán."
"Đúng rồi, số vàng kia đã đổi lấy tiền chưa? Trả nợ xong chưa? Ồ, vậy thì tốt rồi."
“Mẹ, tóc bạc của ngươi nhiều rồi, đi nhuộm lại đi. Không phải trước đây ngươi rất thích đi nhuộm tóc sao?”
Lý Hỏa Vượng cười yếu ớt giơ tay lên chạm vào vầng trăng treo trên không.
"Ầy, ngươi đừng hỏi nữa, số vàng kia rất sạch sẽ, mảnh ngọc bội kia đã bán chưa? Không bán? Tại sao lại không bán?"
Chó cỏ lại cẩn thận đi loanh quanh hai vòng, sau khi phát hiện đối phương thật sự không để ý tới mình, nó lại cẩn thận tiến lên phía trước, nhanh chóng ngậm chiếc màn thầu lên xoay người bỏ chạy.
Vì quá đói, khi chạy vào trong rừng, chó cỏ ăn nhanh quá nên bị nghẹn.
Chờ khi nuốt trôi rồi, nó lại đi đến đường bên kia, mong ngóng nhìn quanh phía bên kia.
Khứu giác nhạy bén của chó giúp nó nhận biết được trong bọc quần áo của đối phương còn có đồ ăn, thậm chí còn có thịt!
"Bán mảnh ngọc bội đó sau đó mua lại nhà của chúng ta, có nhà của chính mình thì mới được coi là có nhà."
"Không cần, thật sự không cần để lại tiền chữa bệnh cho ta. Các ngươi có thể tìm một nơi nào đó, dùng xích sắt trói ta lại là được.”
"Mẹ, ta không có ăn nói khùng điên đâu, ầy, ngươi đừng có khóc, bây giờ ta thật sự không có phát bệnh đâu."
"Ô~"
Chó cỏ nghiêng đầu nhìn Lý Hỏa Vượng kỳ lạ, nó thực sự không hiểu được đối phương đang làm cái gì.
Nó lại thận trọng và cảnh giác tiến lại gần, nó bắt đầu nằm rạp xuống tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, vẫy đuôi liên tục.”Ô ô~"
Vào lúc này, chó cỏ phát hiện đối phương đột nhiên chú ý đến mình, nó liền vẫy đuôi liên tục.
"Haha, ai tặng con búp bê vải này vậy? Xấu quá đi, giống như một con chó, con chó...Chờ đã!! Có vấn đề! Con chó kia còn ở đây!"
Lý Hỏa Vượng vừa rồi còn ôn hòa nhã nhặn đột ngột đứng lên, vẻ mặt vặn vẹo gầm lên với chó cỏ:
"Ta bảo ngươi cút xa chút! Ngươi muốn chết sao!"
Chó cỏ bị dọa sợ,”vèo” một cái, chui vào trong rừng.
Khi nó lại sợ sệt thò đầu ra khỏi rừng lần nữa, thấy mặt đối phương lộ vẻ áy náy nói chuyện với mặt trăng trên bầu trời.
"Mẹ, ngươi đừng sợ, chuyện này không liên quan đến ta, ta không có phát bệnh. Chỉ là bên kia có một số việc cần giải quyết."
"Ta thực sự không có phát bệnh, nếu không thì ngươi đi trước đi, chờ lần sau lại tới thăm bệnh. Ta cần phải giải quyết một số chuyện ở bên kia."
"Được, ta biết rồi, không có bên kia, đúng, đúng rồi, bên kia đều là ảo giác, ta sẽ phối hợp với bác sĩ để chữa trị."
“Gâu!”
Chó cỏ sủa lên một tiếng với đạo sĩ áo đỏ.
Lý Hỏa Vượng ngay lập tức trở nên tỉnh táo, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn trái phải xung quanh:
“Không đúng, có tiếng động."