Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 187: Tè Ra Quần




Những người khác cũng đã nghe thấy lời này, bao gồm cả Lữ Tú Tài:

"Cha, có chuyện gì vậy, tại sao nước Tề bên này cũng đánh giặc vậy?"

"Tổ tông của ta ơi! Ngươi không nói thì chết à?"

Lữ Trạng Nguyên hạ thấp giọng, che miệng cậu con trai của mình, cơ thể cố gắng cuộn tròn phía sau xe ngựa hết mức có thể, ông ấy chỉ sợ sẽ dẫn tới sự hứng thú của những tên binh lính trước mặt này.

Hữu Tử Hùng vốn coi gánh hát bên cạnh như không tồn tại, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào các ni cô mập trước mặt.

Khi hắn nhìn thấy những ni cô trước mặt vẫn cứ ngồi đó ăn đồ ăn, hoàn toàn không coi lời nói của mình ra gì, lông mày của Hữu Tử Hùng dần nhíu lại.

“Các ngươi không nghe thấy lời của bổn quan sao!”

Nói xong, tay phải của hắn cầm một chuôi kiếm có tua rua màu đen bên hông.

Trong phút chốc, không khí tràn đầy hơi thở chém giết, dường như vào lúc này, nơi này trở thành trung tâm của chiến trường sinh tử.

Hơi thở lây nhiễm đến đám kỵ binh xung quanh, cặp mắt bọn họ dần dần phủ đầy tia máu, cơ thể bắt đầu nóng lên, ngay cả những con ngựa cũng không ngừng giương cao vó ngựa.

“Không cho, chúng ta lười đi xa như vậy.”

Có mấy ni cô đồng thời lên tiếng.

“Nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ ra tay đi, nhưng trước khi ra tay thì phải suy nghĩ cho thật kỹ đó.”.

Lời từ chối lần này khiến bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm, một số kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa thậm chí đã bắt đầu giương cung tên lên.

Ngay khi Lữ Trạng Nguyên chuẩn bị cưỡi xe dẫn những người khác chạy thoát thân thì luồng sát khí lập tức biến mất.

Vẻ mặt Hữu Tử Hùng ngưng trọng nắm lấy thanh trường kiếm có tua rua màu đen bên hông mình, ném thẳng về phía các ni cô.

"Đây là thanh kiếm của Hữu Tử Hùng ta! Các ngươi cầm thanh kiếm này đến Hộ bộ nhận bạc đi! Chỉ có nhiều chứ không có ít!”

Nhìn đám ni cô mặc áo đen vây quanh, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ tham lam, dùng những bàn tay mập mạp bẩn thỉu sờ lên vũ khí của mình, lửa giận trong lòng Hữu Tử Hùng cũng không có chỗ để xả.

Nhưng hắn cũng biết tình hình của toàn bộ nước Tề hiện nay đang rất hỗn loạn, mình không thể tùy tiện nhớ thù cũ, đặc biệt là những ni cô trước mặt này.

"Kỵ binh Hắc Nhạc nghe lệnh! Chia bạc! Bạc trên xe chia đều ra, mỗi người cưỡi ngựa cõng một phần! Quân lệnh như núi! Ba ngày sau chúng ta nhất định phải đến được Côn thành!!"

"Tuân mệnh!!"

"Tuân mệnh!!"

"Tuân mệnh!!"

Tất cả kỵ binh rối rít xuống ngựa, lao tới bên cạnh xe ngựa, bắt đầu chuyển bạc đi theo thứ tự với tốc độ nhanh nhất.

Theo tiếng vó ngựa xa dần, đám người Lữ Trạng Nguyên chợt như trong mộng mới tỉnh lại, há miệng thở hổn hển, cả người đều như mới bị nhúng nước qua.

"Cha, ta...Ta tè ra quần rồi."

"Ngươi không biết xấu hổ sao! Còn có mặt mũi để nói ra à! Còn không mau đi thay quần khác!"

Dù mạnh miệng nói với con trai như vậy nhưng lúc này hai chân của Lữ Trạng Nguyên cũng như nhũn ra, nghĩ lại trong lòng còn thấy sợ.

"Chậc, xem ra nước Tề cũng rất hỗn loạn. Không được rồi, khu vực này quá nguy hiểm, ta phải nhanh chóng tìm được tiểu đạo gia kia, theo hắn rời khỏi nơi rách nát này thôi."

Xế chiều, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu ở trong rừng, theo vị trí mà hắn biết được ở An Từ Am, cuối hướng này là một dãy núi nối dài liên miên.

Mà bản thân đang tìm Áo Cảnh Giáo sống ở trong những ngọn núi này.

Từ sau khi hoàn toàn tỉnh lại ở Thanh Phong quán, hắn vẫn luôn sống cùng người khác, bây giờ đột nhiên ở một mình cũng có chút không quen.

“Yên tĩnh quá.”

Lý Hỏa Vượng nhìn rừng cây thưa thớt xung quanh lẩm bẩm một mình, càng đi về hướng này, đất càng cằn cỗi.

Sự im lặng xung quanh cũng dần dần xoa dịu sự nôn nóng trong lòng hắn.

Lý Hỏa Vượng giơ hai tay lên cao duỗi người, thở dài một hơi sau đó lại nâng chân phải lên.

Đi mãi thì trời cũng sắp tối rồi, Lý Hỏa Vượng lấy ra một viên đá huỳnh quang từ trong ngực, mượn ánh sáng của nó tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cất viên đá huỳnh quang đi, vì trăng đã lên, bầu trời hôm nay không có mây mặt trăng cũng rất lớn.

Ánh trăng sáng ngời soi rõ con đường trong rừng.

Mượn ánh trăng trắng sáng, một mình Lý Hỏa Vượng tiếp tục lên đường, hắn đi được một ngày thì hai chân cũng đã sưng tấy.

“Nếu có thể sống sót thì ta nhất định phải học cách cưỡi ngựa mới được.”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ.

Cứ đi mãi cho đến khi trăng tròn treo cao trên bầu trời, cuối cùng hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn dựa vào gốc cây bên cạnh, cầm chiếc màn thầu cứng đét lên gặm, định tùy tiện đối phó mấy miếng rồi mới đi ngủ.

Đột nhiên, quai hàm đang nhấp nhô lên xuống của Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào một điểm ở trong bóng tối, hắn cảm nhận được thứ gì đó.

Không chỉ cảm giác đau đớn và vị giác, mà những giác quan khác của Lý Hỏa Vượng cũng đang dần vượt qua người bình thường, chẳng hạn như Lý Hỏa Vượng cảm nhận được rõ ràng mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm:

"Ai ở đó!!"

Sau khi hắn nói vậy, một thứ màu vàng sợ sệt chui ra từ trong khu rừng.