Quai hàm Lữ trạng nguyên sưng vù, dẫn theo đám người Lữ gia chạy vội trên đường.
Cụm từ ‘mặt mày xám xịt’ đã không đủ để miêu tả bộ dạng hiện tại của họ nữa rồi, có vẻ như câu ‘quần áo tả tơi’ lại hợp hơn nhiều. Sắc mặt người nào người nấy đều cực kỳ khó coi.
Trên xe ngựa, lúc này tức phụ của Lữ trạng nguyên đang ôm chặt lấy nhi nữ, nằm nhoài lên cái rương gỗ khóc nghẹn ngào.
Tẩu thuốc phát sáng xoẹt thành một đường vòng cung trong không trung.
"Khóc! Chỉ biết khóc! Đã khóc mấy ngày rồi hả? Bảo ngươi lau sạch vết bẩn trên mặt đi mà ngươi còn chưa làm! Bạc của ta đều bị đám đại đầu binh kia cướp sạch rồi! Ta có khóc không hả? Thế nào? Cả đống bạc lớn của ta cũng quan trọng bằng trong sạch của ngươi hả?”
"Phụ thân, ta cầu ngài đừng nói nữa!"
Hai mắt Lữ cử nhân đã hơi hơi đỏ, nét mặt đầy vẻ uất ức, rặt một vẻ tức giận nhưng không có chỗ trút.
Nhìn bộ dạng của nhi tử, Lữ trạng nguyên hít một hơi thật sâu rồi thở dài.
"Yên tâm, tiền còn chưa bị chúng cướp sạch. Lão hán ta đây cái khác thì không ra gì chứ giấu tiền thì rất có nghề, đám lính kia nhiều nhất chỉ tìm được hai chỗ, còn ba chỗ nữa vẫn chưa mò ra được đâu."
Lữ trạng nguyên nói xong thì lại lấy chìa khoá đồng bên hông, mở cái hòm gỗ lớn ở trên xe ra.
Bàn tay đầy vết chai của lão lần sờ một hồi liền mò được mấy túi bạc lớn nhỏ không đều nhau.
Lão lấy một mẩu bạc vụn chỉ lớn hơn hạt đậu nành một tí ra, vẻ mặt rất chi là không nỡ, quăng lên người tức phụ của nhi tử.
“Lữ gia chúng ta đã bạc đãi ngươi. Cầm lấy. Đợi đến nơi, ngươi muốn mua gì thì mua đi.”
La Quyên Hoa vừa rồi còn đang tủi thân khóc nức nờ, vừa sờ đến bạc một cái là mặt mày lập tức hớn hở ngay. Nàng cẩn thận cất mẩu bạc vụn vào cái hà bao (ví tiền) nhỏ của mình.
"Không phải là ta dùng cho bản thân mình đâu, ta muốn giữa lại làm của hồi môn cho Tú nhi."
Lữ trạng nguyên nhìn thấy hết nhưng không nói gì. Mỗi lần con dâu chịu ấm ức đều phải diễn một màn như thế. Không lừa bịp được chút gì thì không chịu thôi. Lão nhìn mãi cũng thành quen rồi.
…
Nhìn thấy con dâu không làm nữa, Lữ Trạng Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía con trai sắc mặt tái nhợt hồn bay phách lạc đang đi theo ở phía sau xe ngựa.
"Bạn nhỏ Tế, có chuyện gì vậy? Không bị dọa sợ chứ?"
Trên khuôn mặt Lữ Tú Tài lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, đầu hắn bị bóp chặt như một con gà mái bị bệnh nặng.
"Đừng sợ, đám binh lính thúi kia là thứ gì chứ, đều là một đám hổ giấy. Nếu họ thực sự có bản lĩnh thì tại sao lại không xông pha xuất trận giết địch chứ?"
Mặc dù Lữ Trạng Nguyên an ủi một cách khô khan, nhưng sắc mặt của Lữ Tú Tài cũng không khá hơn chút nào.
Bọn binh lính đầu to cướp bóc tựa như đang ở trước mặt, cầm dao gác lên cổ mình.
"Cha...Cha ơi, chúng ta đi ra ngoài làm gì vậy? Không phải về nhà trước sao?"
Lữ Trạng Nguyên châm tẩu thuốc của mình, sau đó rít một hơi, khói trắng che phủ đôi mắt ông ấy.
"Ta nghĩ, đây không phải là một trận binh tai bình thường, thói đời này sẽ rất hỗn loạn, nhà chúng ta phải đi ra ngoài tránh nạn."
"Cha, hoàng đế của chúng ta thua trận rồi, vậy không phải chúng ta sẽ trở thành dân mất nước sao?"
Lữ Trạng Nguyên khẩy tẩu thuốc một cái, gõ vào đầu Lữ Tú Tài, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi:
"Ai làm hoàng đế thì có liên quan gì đến chúng ta? Đây là chuyện ngươi nên nghĩ sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ che đầu ủy khuất của Lữ Tú Tài, Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài một hơi, kiên nhẫn dạy dỗ.
"Có nhiều binh lính đầu to bị đánh bại như vậy, tám mươi phần trăm là muốn thay đổi triều đại rồi, phía sau binh tai còn có đại loạn. Vì vậy, tốt hơn hết chúng ta nên tránh đầu sóng ngọn gió."
"Tiền bị cướp cũng không sao, chỉ cần người không sao là được rồi, chỉ cần người còn sống thì đi đâu cũng được."
"Nhưng...nhưng ta chưa từng đến nước Tề, cha...ta hơi sợ..."
Nhìn khi thấy dáng vẻ uất ức của cậu con trai, Lữ Trạng Nguyên giận mà không có chỗ xả.
"Sợ cái gì mà sợ chứ! Chẳng lẽ người nước Tề không phải có hai con mắt một cái mũi sao? Hắn còn có thể mọc thêm mấy cái nữa sao? Nước Tề không phải nhiều sông hồ hơn chúng ta chút sao."
Lúc này, Lữ Cử Nhân vẫn luôn yên lặng lắng nghe bên cạnh, hỏi:
"Cha, vậy chúng ta cũng không quen thuộc khu vực này...Thực ra ta nghĩ hay là ở lại quê cũ, có lẽ cũng không tà môn như ngươi nói đâu.”
"Ngươi coi binh tai là trò đùa sao! Cái gì mà cũng không tà môn như vậy, cha của ngươi ăn nhiều muối hơn ngươi ăn cơm đó, ta có thể tính toán sai sao?"
Nói xong, ông ấy lập tức giải thích với con trai mình:
"Đừng lo, ta đã nghĩ xong rồi, trước đây lúc tiểu đạo gia xem bản đồ, ta có liếc trộm mấy lần thì thấy họ muốn đến nước Lương. Nơi đó đường xá xa xôi, chúng ta chỉ cần đi theo hắn là được, ở bên hắn nhất định sẽ được an toàn.”