"Diệu Tâm sư phụ, dấu răng này là do ngài gặm ra nhỉ. Ngài có biết thiên thư này là cái gì không? Nói thật, ngài giúp tôi hiểu rõ, tôi còn phải cảm ơn ngài nữa kìa.”
"Đâu có, không phải ta gặm đâu. Dấu răng này có ngay từ đầu rồi ấy. An Từ Am chúng ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi đừng vu hãm người tốt nha."
Nhìn kỹ thuật nói dối vụng về của đối phương, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Ngay sau đó hắn lại cầm hồ lô lên, lắc lắc. Bên trong thế mà lại trống không, viên dương thọ mất tích luôn rồi. Lý Hỏa Vượng lại nhìn ni cô mập mạp bên cạnh mình.
Lúc này nàng càng vục mặt vào đống đồ ăn, ăn lấy ăn để.
Không biết tại sao, mặc dù bị trộm đồ nhưng Lý Hỏa Vượng lại không cảm thấy bất ngờ tí nào.
Lúc trước, thế mà mình lại nghĩ đến chuyện đưa mấy thứ đồ kia cho vị ni cô tham lam thành tính này bảo quản, vậy thì cũng nên sớm lường trước được kết cục như vậy.
Lý Hỏa Vượng vác ba món đồ lên lưng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vỗ vỗ lên mớ thịt mỡ của ni cô mập mạp
"Diệu Tâm sư phụ, có duyên sẽ gặp lại."
Ngay sau đó, hắn xoay người đi về phía cửa. Vừa đến nơi thì Lý Hoả Vượng bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn ni cô ở sau lưng.
Vừa mới quay đầu liền nhìn thấy ni cô đang liếc trộm mình vội vàng chôn đầu vào mớ đồ ăn.
Thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi tới trước mặt mình, muốn nói gì đó nên Diệu Tâm nhanh miệng trước, ngữ khí cực kỳ thản nhiên.
"Thứ kia bị ta ăn rồi, hương vị chẳng ra sao cả. Có bản lĩnh thì ngươi đi đến chỗ sư thái kiện cáo ta đi!"
Nhìn ni cô trước mặt rặt một vẻ lợn chết không sợ nước sôi, Lý Hỏa Vượng bật cười.
"Đừng nghĩ ta nhỏ mọn vậy chứ, ta quay lại là muốn hỏi ngài chút chuyện thôi. Ngài biết Áo Cảnh giáo chứ?"
Diệu Tâm nhai nhai vụn thức ăn trong miệng, nét mặt có hơi hoang mang.
“Không phải ta đã nói với ngươi là Áo Cảnh giáo cùng Thập Tự tự đều ở phía tây đại sơn rồi à? Địa giới đều nói rõ năm rõ mười rồi còn gì, ngươi không tự đi tìm được à?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu:
“Thứ ta nói không phải địa chỉ. Ta muốn ngài xem Áo Cảnh giáo là giáo phái như thế nào? Bối cảnh của họ ra sao, người của họ là dạng nào?"
Diêu m nghe xong thì ngũ quan trên khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào lập tức nhăn nhúm, xô vào nhau thành một đống y như cái bánh bao cỡ bự.
"Đến cả Đại Thiên Lục ngươi cũng, thế mà lại không biết đám người kia là thứ gì à? Nói đơn giản thì họ là một đám quái nhân."
"Quái nhân? Còn quái hơn cả các ngài à? Ha ha ha."
Lý Hỏa Vượng nói đến đây thì nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Trên mặt Diệu Tâm lộ ra tí bất mãn:
"Không giỡn với ngươi đâu nha! Đám người kia rất quái. Ngươi đã từng dùng Đại Thiên Lục, khẳng định là cũng biết một ít về công pháp luyện của họ. Đám người này không đả tọa, chẳng niệm kinh, tu luyện công pháp cũng không giống những người khác. Tên nào tên nấy đều thích dằn vặt bản thân, nói như vậy có thể lấy lòng Cổ Thần của họ."
"Cổ Thần? Không phải Ba Hủy à? Hay thứ kia có hai cách gọi?"
Đối với cách gọi tên thần của đối phương, Lý Hoả Vượng cảm thấy có chút bất ngờ.
"Ai thèm quan tâm họ gọi thế nào chứ, dù sao thì đám người kia ai cũng thích đội mũ chóp cao, khoác áo choàng rộng thùng thình. Cái này là để che kín vết thương trên người, lần trước ta nhìn thấy một người còn không có da luôn kìa. Tuy sư thái đã cho ngươi một lá thư da, nhưng chưa chắc họ sẽ cho sư thái mặt mũi đâu. Ngươi phải tự cẩn thận đấy, giữa chúng ta có khúc mắc."
Ban đầu, Lý Hỏa Vượng vốn chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, không ngờ lại moi ra được vài chi tiết
"Có khúc mắc gì thế?"
"Còn không phải vì nhi tử của sư thái à? Họ cũng thích bắt Tâm Tố. Họ đã làm gì thì không biết, nhưng sau khi được cứu về, nhi tử của sư thái đã hoàn toàn phát điên.”
Sau khi nói mấy lời này xong, Diệu Tâm quan sát trên dưới Lý Hỏa Vượng một lượt. Nàng vừa lắc đầu vừa chép miệng chẹp chẹp rất chi là thương tiếc.
"Chậc chậc chậc, suýt nữa thì quên luôn. Ngươi cũng là Tâm Tố nhỉ, ngươi đến đó sẽ nguy hiểm lắm đấy."
"Sư tỷ à, ngài cho là ta muốn lắm à? Vấn đề là ta không muốn cũng phải đi ấy.”
Lý Hỏa Vượng có chút cảm thán, nói xong liền xoay người đi về hướng sơn môn của An Từ am.
Sau khi Lý Hỏa Vượng đi, Diệu m tiếp tục ngồi yên tại chỗ ăn uống nhồm nhoàm, vừa ăn vừa lẩm bẩm.
"Rõ ràng lá lúc viết di thư, ta đã nhìn thấy trong lòng hắn tràn ngập tử ý, sao lại chuyển biến nhanh vậy chứ? Lại còn vội vàng đi tìm Áo Cảnh giáo? Mấy người các ngươi, có ai hiểu được tiếng lòng hắn không?"
"Ta lười đọc tiếng lòng của Tâm Tố í, đừng khiến bản thân phát điên luôn chứ. Ta đoán là Tĩnh Tâm đã ra tay."
"A ~ thì ra là thế." Đủ loại âm thanh khác nhau xuất hiện trong đầu Diệu Tâm, hết cái này đến cái khác.