Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 185: Trong Nhà Có Chuyện




"Hắn đi đâu thì chúng ta đi đó, hắn đi con đường của hắn, chúng ta diễn hí khúc của chúng ta, ai cũng không bị trì hoãn, an nhàn thoải mái.

"Chờ đến khi đổi hoàng đế, không có binh tai nạn dịch châu chấu thì chúng ta lại quay trở về, ngươi xem như vậy không phải rất nhàn hạ sao?”

“Hắn sẽ cho chúng ta đi theo sao? Cũng không thân không quen gì."

Trên mặt Lữ Trạng Nguyên lộ ra một chút khó xử.

"Này~ngươi nhìn xem, ban đầu không phải bình trứng vịt muối kia cũng có tác dụng sao?"

Nói lời này, trên mặt Lữ Trạng Nguyên lộ ra một chút đắc ý:

"Còn nhớ trước khi rời đi, tiểu đạo trưởng đã nói gì không? Sau này có ngày gặp lại, có duyên gặp lại!"

"Không cần quan tâm hắn nói lời xã giao hay không, nếu hắn đã nói rồi, chỉ cần đến lúc đó chúng ta hạ thấp mình xuống, các ngươi lại bán thảm, hơn nữa còn có giao tình của bình trứng vịt muối trước đây, hắn có thể nhẫn tâm đuổi chúng ta đi sao?”

Nhìn thấy trên mặt con trai lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy, trên mặt Lữ Trạng Nguyên tràn đầy vẻ đắc ý:

"Khà khà, gừng càng già càng cay, các ngươi sau này phải học hỏi nhiều hơn đi."

"Cha nói đúng, dù sao chúng ta cũng hát hí khúc, đi đâu cũng là hát, nói không chừng người ở chỗ khác cũng thích nghe chúng ta hát hí khúc đó, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”

Sau khi Lữ Trạng Nguyên nói xong, bầu không khí trong Lữ gia ban trở nên tốt hơn một chút, tất cả đều nghĩ về tương lai tốt đẹp của mình.

Xe ngựa đang đi, họ đột nhiên nhìn thấy phía trước có mấy quả cầu đen đang đánh xe.

Chờ đến khi họ đến gần, lúc này Lữ Trạng Nguyên mới phát hiện đó là mười mấy ni cô mập đang theo sau xe ngựa.

Xe ngựa có sáu chiếc, bánh xe bị đè rất sâu, giống như đang chờ một thứ gì đó rất nặng.

...Những ni cô này hôi quá, cha à, chúng ta đi nhanh lên đi.”

La Quyên Hoa cau mày lấy khăn tay ra che mũi con gái mình.

...Đang nói nhảm gì vậy, không thấy mấy người nước Tề này đang đi theo những ni cô này sao? Họ đi theo thì chúng ta cũng đi theo.”

Lữ Trạng Nguyên nhìn những những ni cô mập kia cùng với những lữ khách khác nói.

Kinh nghiệm phong phú nói cho Lữ Trạng Nguyên biết nếu người nước Tề có thể chịu đựng được mùi hôi thối đi chung đường với những ni cô này thì nhất định là có lý do.

"Nhưng mà...như vậy cũng hôi quá rồi..."

La Quyên Hoa hơi nhíu mày, khẽ lẩm bẩm.

Theo sau những ni cô kia tiếp tục đi về phía trước, chưa đến một giờ sau, Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy các ni cô đó dừng lại, bắt đầu ăn từng miếng lương khô.

Nhìn người khác ăn, Lữ Trạng Nguyên họ cũng ăn, thật ra ở lâu với mấy ni cô này thì cũng không khó chấp nhận như vậy nữa.

Đang ăn, Lữ Trạng Nguyên đột nhiên đứng dậy, mang theo mấy phần kích động đi về một trong những lữ khách kia.

Người đàn ông với chiếc mũ vải màu đen, dường như hắn đi đứng có chút bất tiện, đang dựa vào một con ngựa già để ăn thức ăn.

Khi Lữ Trạng Nguyên bước tới, người đàn ông này rõ ràng cũng thấy dáng vẻ của ông ấy:

"Chủ gánh hát Lữ, sao ngươi lại ở đây?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hai mắt Lữ Trạng Nguyên đột nhiên sáng lên:

"Ô chao, là ngươi sao, ngươi là người của tiểu đạo gia kia..."

Vừa dứt lời, người đàn ông cởi bỏ chiếc mũ vải màu đen trên đầu, lộ ra khuôn mặt bình thường không có gì lạ của Triệu Ngũ.

Tha hương gặp bạn cũ, có thể gặp được người quen ở nơi này cũng là việc ngoài dự liệu, hai bên đều có vẻ vô cùng thân thiết.

Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, khi Lữ Trạng Nguyên biết đối phương đang tìm Lý Hỏa Vượng, trên mặt ông ấy lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.

"Đôi chân này của ngươi không nhanh nhẹn, đi một mình rất nguy hiểm, vừa hay thuận đường ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”

Chỉ cần đưa người này đến đó thì tiểu đạo gia kia sẽ nợ hắn một cái ân tình, nếu hắn thật sự muốn từ chối mình thì quả thực rất khó để mở miệng.

Hơn nữa người này là sư đệ của tiểu đạo gia, nói không chừng còn có bản lĩnh cao cường nào đó, trên đường này lại có một tiêu khách mới rồi.

Lữ Trạng Nguyên nhiệt tình đỡ Triệu Ngũ đi đến giới thiệu với những người trong Lữ gia ban, thậm chí còn đuổi con dâu ra khỏi xe sau đó đỡ hắn ngồi lên xe.

Ngay khi họ đang nói chuyện nhiệt tình, một câu nói bên cạnh đã cắt ngang khung cảnh hài hòa này.

“Triệu Ngũ ca, trước đây không phải nghe nói ngươi về nhà rồi sao? Tại sao lại đi rồi?"

Câu nói này của Lữ Tú Tài khiến nụ cười trên mặt Triệu Ngũ dần biến mất.

Trên mặt hắn tựa như sắp hiện ra cảm xúc mãnh liệt nào đó, nhưng trước mặt người ngoài, cuối cùng hắn vẫn nhịn được:

"Không có chuyện gì, trong nhà...Trong nhà xảy ra chút chuyện."

Cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, Lữ Trạng Nguyên lập tức giơ điếu thuốc trong tay lên đập vào đầu đứa con trai nhỏ của mình.