Vừa đi được mấy bước, Lý Hỏa Vượng đã ngừng lại. Quay về phía Tĩnh Tâm, xác nhận thêm một lần nữa:
"Sư thái, ngài chắc là sau khi ta chết, các người có thể thật sự giải quyết được Đan Dương Tử chứ?"
Mạng của mình chỉ là chuyện nhỏ, khiến thứ súc sinh đáng chết kia vạn kiếp bất phục mới là lớn nhất.
Sau khi nhận được câu trả lời cực kỳ chắc chắn thì Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi tới hang chuột.
Trước khi chết, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng chính là bóng dáng Dương Na cùng Bạch Linh Miểu. Thời gian dần trôi, cơ thể của các nàng dần chồng khít lên nhau.
"Vĩnh biệt, cái chỗ giẻ rách này!"
Lý Hỏa Vượng nghĩ xong liền muốn nhấc chân chạy thẳng vào trong hang.
Mắt thấy Lý Hỏa Vượng sắp chui vào hang chuột, giọng nói của Tĩnh Tâm chợt vang lên từ phía sau.
"Nếu ngay cả chết mà ngươi cũng không sợ, vậy ta có thể tiến cử cho ngươi một lựa chọn khác. Nếu thật sự không được thì ngươi lại chết cũng không muộn."
Nghe được lời này, Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hướng Tĩnh Tâm.
"Còn có biện pháp khác ư?"
Tĩnh Tâm gật đầu, dùng ngón tay chỉ vào Đại Thiên Lục bên hông hắn:
“Tìm kiếm nguyên chủ của vật này, xin trợ giúp."
"Nó á?"
Lý Hỏa Vượng nhìn thẻ tre màu đỏ kia, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Sư thái, lúc trước vẫn chưa từng hỏi ngài, rốt cuộc thì thứ dùng máu thịt để hiến tế này đến từ đâu thế?”
"Áo Cảnh giáo."
Tĩnh Tâm sư thái nói ra một cái tên mà Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất chi là xa lạ.
"Trong quá khứ họ chia làm hai giáo phái: một là Áo giáo, một là Cảnh giáo. Sau đó không biết thế nào lại tụ tập thành một phái, Đại Thiên Lục trong tay ngươi chính là đồ của họ."
"Áo Cảnh giáo?"
Lý Hỏa Vượng đứng tại nguyên chỗ tự lẩm bẩm. Phật giáo, Đạo giáo thì hắn biết chứ cái gì mà Áo Cảnh giáo...đúng là lần đầu tiên nghe nói.
"Họ có biện pháp tách Đan Dương Tử khỏi cơ thể ta ư?”
"Ngươi có thể đi tìm họ thử xem sao. Nếu nói trên đời này có ai có thể giúp ngươi giải quyết tình trạng cổ quái này, thế thì chỉ có những kẻ còn cổ quái hơn. Đương nhiên, nếu họ thật sự giúp ngươi thì chưa chắc sau này ngươi sẽ thoát thân được. Chẳng qua đến chết ngươi còn chẳng sợ thì chắc là cũng không sợ mấy cái này đâu nhỉ?”
Nói xong, Tĩnh Tâm dùng tay nhấc lớp da lỏng lẻo trên người lên rồi nhẹ nhàng gấp lại. Ngay sau đó nàng dùng ngón tay rạch nhẹ, một tấm da người cứ thế mà bị rọc xuống.
Móng tay đen nhánh di chuyển nhanh như cắt, vạch lên tấm da một đám nữ thư văn hình chữ nhật.
Sau khi viết xong, nàng đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng rồi đặt thứ này vào trong tay hắn
"Cầm cái này cho họ xem, ít nhất thì họ sẽ không lập tức động thủ. Nếu họ cũng không có cách nào, ngươi lại trở về chết cũng không muộn."
Lý Hỏa Vượng dùng tay nhẹ nhàng văn vê tấm thư da trên tay. Ngay cả quyết tâm chịu chết hắn cũng đã hạ xong, ai ngờ lại nảy ra một đường sống.
"Đa tạ sư thái! Nếu thật sự giải quyết triệt để được Đan Dương Tử, ngày sau ta tất sẽ dũng tuyền tương báo!"
Có phải chết hay không cũng được, Lý Hỏa Vượng nắm chặt đường sống cuối cùng này, nghiêng đầu đi về phía đám gián ở bên ngoài.
"Sư thái, một lời đã định! Nếu họ cũng không giải quyết được Đan Dương Tử, vậy thì hai tháng sau ta sẽ quay lại để ngài giết!"
Sau khi Lý Hỏa Vượng rời đi không lâu, một ni cô mập mạp bước ra từ trong đống chuột, đi đến bên cạnh Tĩnh Tâm.
"Sư thái, sao người lại có lòng trợ giúp tên tiểu tử kia? Thế mà lại dùng thân làm thư da, đây chính là đại nhân tình đó. Ban đầu chúng ta vốn chẳng hợp với đám người kia mà.”
Nét mặt Tĩnh Tâm sư thái cực kỳ phức tạp, chăm chú nhìn theo phương hướng Lý Hỏa Vượng rời đi. Một lúc lâu sau nàng mới từ từ mở miệng.
"Trước đó đứa nhỏ này nâng lấy mặt của ta, gọi ta là mẹ."
"Ngươi biết rồi đấy, dù là cách làm hay cách nói thì hắn đều rất giống Từ nhi khi còn trẻ. Thật sự rất giống."
…
"Thiên thư, đạo linh, hồ lô." bên trong An Từ Am, Lý Hỏa Vượng kiểm kê mấy thứ lúc trước đã lấy ra, nhờ ni cô bảo quản hộ.
Đã muốn đi tìm Áo Cảnh giáo thì mấy đồ vật này, rồi còn có di thư nữa, tất nhiên là không thể để ở đây được rồi. Nói không chừng, trên đường đi sẽ dùng đến.
Đối với Lý Hỏa Vượng mà nói, lúc này hắn thật sự có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy. Thế mà lại còn biện pháp giải quyết Đan Dương Tử, dù cho có lẽ phần trăm thành công vô cùng nhỏ bé.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị cầm những đồ vật này rời đi thì hắn lại nhận ra mấy thứ này có tí thay đổi.
"Đây là...Dấu răng à?"
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ sờ một góc thiên thư, nghi hoặc nhìn về phía Diệu Tâm đang đứng kế bên.
Vị ni cô mập mạp này lập tức chột dạ, liếc xéo lên xà nhà.