Diệu m đưa mắt nhìn sơ hai món đồ kia xong thì chuyển hướng đến Đại Thiên Lục bên hông Lý Hoả Vượng.
“Không đưa thứ kia à?”
Lý Hoả Vượng đè tay lên thẻ trúc đã mang đến cho mình vô vàn thống khổ, khẽ lắc đầu:
“Không đưa. Thứ này là vật xui xẻo, để lại cho họ ta không yên. Cứ để nó đi theo ta thì tốt hơn.”
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Lý Hoả Vượng nghiêng đầu nhìn về phía Tĩnh Tâm đang chờ ở bên cạnh:
“Sư thái, tất cả mọi việc đều chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Tĩnh Tâm sư thái khẽ gật đầu, xoay người đi vào sâu trong An Từ Am. Da thịt trên người nàng đến phất phơ như làn váy, kéo lê trên mặt đất.
Nàng đi phía trước, Lý Hỏa Vượng che bụng đi theo sau. Hai người đều im lặng không nói chuyện.
Họ xuyên qua ‘đầm lầy’ thức ăn mốc meo, sau đó lại đi qua vài toà đổ nát, miếu thờ dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi…Cuối cùng, một tòa tháp phật màu đen cũng dần hiện ra trước mắt hai người.
Nhìn thấy tòa tháp này, Tĩnh Tâm mở miệng.
"Ngươi muốn làm như vậy thật ư?"
Lý Hỏa Vượng gật đầu:
"Lời ngài nói lúc trước đã cảnh tỉnh ta. Thật ra chuyện ta vẫn luôn muốn làm chính là hoàn toàn tiêu diệt Đan Dương Tử. Về phần bản thân có thể hay không sống sót hay không thì...Haha…"
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng thấp giọng cười
"Bây giờ nghĩ lại thì thật ra ta cũng chẳng quan tâm đến cái mạng mình như vậy đâu.”
"Hítzzz."
Lý Hỏa Vượng đè chặt vùng bụng bị thương, thở hắt ra một hơi. Nét mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi vô cùng.
"Sư thái ơi, nói thật là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi. Ta không muốn nhìn thấy mẹ ta chịu khổ nữa, cũng không muốn thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng cảm giác bị Đan Dương Tử ăn mòn. Ta thật sự muốn nghỉ ngơi cho thoải mái rồi."
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới chuyện bản thân sắp phải chết, trong lòng cũng không sợ hãi như đã tưởng tượng. Ngược lại, hắn còn cảm thấy tâm tình có chút nhẹ nhõm.
"Haizz, ta cảm thấy mệt mỏi thật sự ấy…”
Tĩnh Tâm sư thái gật đầu, dẫn Lý Hoả Vương đi về phía tháp phật.
"Vậy được rồi, như ngươi mong muốn."
"Đa tạ sư thái. Ta đã gặp rất nhiều rất nhiều người trong thế giới này, tính ra ngài là người duy nhất được coi là tốt đấy."
"Ta là người xuất gia, người xuất gia dùng lòng dạ từ bi, đây là điều tất nhiên thôi."
"Sư thái, nếu ngài là đệ tử Phật môn, ta có thể hỏi một câu được không?"
"Ồ? Câu gì?"
"Ngươi nói xem, trên thế giới này, người chết rồi sẽ biến thành quỷ thật ư?"
"Vậy ngươi cứ đợi thêm tí nữa đi, xem chết rồi thì cảm thấy là biến thành quỷ tốt hơn hay tan thành mây khói tốt hơn nhỉ?"
"Ta cảm thấy con người lúc sống đã mệt lắm rồi, chết thì tranh thủ nghỉ ngơi chút đi, đừng có quậy cọ làm gì."
Giọng điệu của Lý Hỏa Vượng cực kỳ thản nhiên.
Tĩnh Tâm hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa dùng mắt héo rút của mình nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Ngươi xác định là không còn bất kỳ lo lắng nào nữa à? Phàm thế này thật sự không có bất kỳ thứ gì đáng để ngươi lưu luyến ư?"
Nét mặt Lý Hỏa Vượng hơi cứng lại, trong đầu của hắn nhớ tới rất nhiều việc.
"Có chứ. Nhưng nếu bây giờ đi cùng họ, ta sẽ chỉ làm tổn hại mọi người mà thôi."
Tĩnh Tâm sư thái nhìn thấy biểu cảm của hắn thì không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía toà tháp đen trước mặt.
Đến gần mục tiêu, Lý Hỏa Vượng nghe thấy những tiếng sàn sạt. m thanh kia cực kỳ đặc biệt, giống như tiếng động do những phiến lá cọ sát vào nhau tạo thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, cuối cùng cũng nhận ra âm thanh kia đến từ đâu tới.
Đó là lũ gián!
Hằng hà sa số côn trùng đen bị nhét vào trong tháp, lúc nha lúc nhúc.
Bước chân Tĩnh Tâm không ngừng lại, cứ thế mà dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi thẳng vào giữa đám gián.
Cảm giác bị gián bò khắp người rất chi là khó chịu, nhưng hiện giờ Lý Hỏa Vượng đã quyết tâm chịu chết nên cũng chẳng thèm để ý đến mấy thứ này.
Hắn chỉ có thể dùng lực đẩy đám côn trùng đang bò loạn khắp nơi kia ra, miễn cưỡng đi theo, không tụt lại phía sau.
Đi giữa đống gián khoảng nửa nén hương, trước mắt Lý Hỏa Vượng chợt trống không, còn chưa kịp thở chậm lại một hơi thì đồ vật trước mắt đã khiến cả người hắn run lên.
Có vô số con chuột màu xám có kích thước to nhỏ khác nhau đang đan đuôi vào nhau, tạo thành nhiều đống chuột lớn di chuyển sát bên nhau.
Những đống chuột này lại ghép nối với nhau, tạo thành một núi chuột to lớn.
Giờ phút này, những đôi mắt to có bé có trong núi chuột kia đang nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
Bên trên núi chuột đang nhúc nhích kia có một cái hang, giống như đang ở đó chờ người tiến vào.
"Là cái này hả?"
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhấc chân bước về phía cái hang trên núi chuột.