Lý Hỏa Vượng gắp một miếng củ cải lên cắn một cái, không khỏi nhíu mày:
"Ai nấu bữa cơm này? Sao vẫn còn mặn như vậy?"
Mặc dù khẩu vị ăn uống của hắn không cao như vậy, nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là gia súc.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn thấy một đạo đồng sắc mặt tái nhợt đứng lên:
"Lý sư huynh...Là ta..."
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh gắp lấy miếng củ cải trên đũa Lý Hỏa Vượng:.
"Lý sư huynh, củ cải này cũng không mặn lắm, vừa miệng mà."
“Phải không?”
Lý Hỏa Vượng nghi ngờ gắp một miếng khác lên cắn một miếng, nhưng phát hiện vẫn còn rất mặn.
“Thôi, tiếp tục ăn đi.”
Mặn thì mặn thôi, ăn được nhiều cơm.
…
Lý Hỏa Vượng bưng một ly trà uống từ từ, không phải hắn không thích uống trà mà chỉ đơn giản là cơm tối ăn mặn thôi.
Dùng nắp chặn lại bọt trà, Lý Hỏa Vượng khẽ nhấp một hớp, vị cay đắng nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng của hắn.
“Ta đã đoán quá chuẩn, lá trà nhà trưởng thôn Ngô gia chắc chắn là ngon.”
Lý Hỏa Vượng hừ một tiếng rồi đặt chén trà xuống, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Đêm qua, vì cơn ác mộng kia nên hắn ngủ không ngon, hôm nay chỉ có thể đi ngủ sớm, giữ thể lực cho ngày mai lên đường.
Đi trên con đường thông về phía phòng ngủ, trong đầu Lý Hỏa Vượng cũng không hề nhàn rỗi, hắn nhớ lại cơn ác mộng đêm qua và hai miếng ngọc bội kia.
“Chờ đến khi ảo giác xuất hiện lại lần nữa, ta cũng muốn thử xem có lấy được chút gì đó hay không.”
Lý Hỏa Vượng cũng không do dự ở vấn đề này quá lâu.
“Thử một chút nhưng không phải là lấy được ngọc bội, mà là lấy một vài thứ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở bên này, chẳng hạn như bình nước, chẳng hạn như còng tay.”
“Nếu ta lấy không được, vậy chứng tỏ thế giới bên kia là giả, ta cũng không cần phải lưu luyến gì nữa. Nhưng nếu như lấy được thật…”
Trong lúc đang suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng đã vô tình đi đến trước cửa phòng ngủ của mình từ lúc nào.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra nhưng mọi thứ bên trong làm rối hết tất cả suy nghĩ của hắn.
Trên mặt bàn có ngọn nến đỏ, trên tường dán chữ song hỷ đỏ rực, còn cả cái gối và chăn mền màu đỏ kia, mọi thứ đều là màu đỏ, bao gồm cả Bạch Linh Miểu đội khăn cô dâu màu đỏ ngồi ở mép giường.
Nhìn những thứ trước mắt, nhịp tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh. Hắn đang đứng giữa sự giao thoa giữa căn phòng màu đỏ và màn đêm bên ngoài, hắn khựng lại, trên gương mặt có vẻ giãy giụa.
Lý Hỏa Vượng biết rõ nếu mình đi vào thì sẽ đại biểu cho cái gì, đây không đơn giản cho thấy mình có một thê tử mà còn đại biểu cho sự hứa hẹn và trách nhiệm nặng nề.
Do dự một hồi, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, cất bước đi vào, tiện tay khóa cửa lại.
Ngay sau đó hắn bước tới trước mặt tân nương tử, lên tiếng nói:
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Con người của ta có vấn đề gì thì ta tin ngươi cũng có thể hiểu được, ngươi thật sự có thể chấp nhận gả cho một người điên ư?”
“Ừm…”
Một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay rộng lớn có vài vết chai của Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, dù tương lai này có gặp phải chuyện gì thì ta cũng cam tâm tình nguyện sống cả đời cùng ngươi.”
Giọng của Bạch Linh Miểu vẫn nhẹ nhàng như thế nhưng trong giọng nàng lại lộ ra sự kiên quyết hiếm thấy.
Nhà gái cũng đã nói vậy rồi, nếu Lý Hỏa Vượng còn do dự nữa thì không giống nam nhân cho lắm. Hắn giơ tay nắm lấy khăn cô dâu màu đỏ nhưng bị đối phương ngượng ngùng né tránh:
“Lý sư huynh...Chuyện này...Người ta thẹn thùng...Ngươi có thể thổi tắt đèn trước được không?”
Lý Hỏa Vượng quay lại đi tới cạnh bàn, tay áo dài hất lên, ngọn nến màu đỏ dần dập tắt.
Vào đêm hôm đó, lúc triền miên trên giường, sau đó Lý Hỏa Vượng mới hiểu được một đạo lý tại sao lại nói nữ nhân đều làm từ nước.
Hai canh giờ sau, trong phòng cưới tối đen, Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã xuống giường, thở từng chút một.
Hắn dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của thiếu nữ đang nằm trong lòng mình, nhớ lại cảm giác kỳ diệu mới lạ khi nãy.
“Tướng công…”
Một tiếng tướng công này khiến cả người Lý Hỏa Vượng tê dại:
“Ngươi cứ gọi ta là Lý sư huynh đi, ta nghe kêu vậy không quen.”
“Vâng, nghe theo ngươi cả. Ngươi là chủ nhà mà, ngươi muốn ta làm gì thì ta sẽ làm đó.”
Bạch Linh Miểu áp tai lên ngực Lý Hỏa Vượng, nghe tiếng nhịp tim đập nhanh dưới làn da kia.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, ôm thiếu nữ trong lòng lên một chút, hôn một cái lên giữa mái tóc cắm đầy trâm của nàng.
“Chờ giải quyết xong chuyện của Đan Dương Tử, chúng ta sẽ tiếp tục về nhà, quay về nhà ngươi đi, rồi chúng ta chính thức bái đường thành thân.”
“Vậy còn bệnh động kinh của ngươi thì sao? Thật sự không còn cách nào trị được à?”
“Không biết, ta cũng chỉ nghe người khác nói, sư thái ở An Từ Am không có lý do gì phải lừa ta mấy chuyện này cả.”