Bàn tay Lý Hỏa Vượng đặt xuống, không ngừng vuốt ve trên làn da trắng nõn nà.
“Nhưng mà không sao đâu, bây giờ ta đã có ngươi rồi, ta đã cắm rễ hoàn toàn ở thế giới này, tuyệt đối không thể để ảo giác của bên kia khống chế được nữa!”
“Haha…”
Bạch Linh Miểu cực kỳ vui vẻ, tứ chi quấn chặt lấy hắn, đầu khẽ dụi lên ngực Lý Hỏa Vượng.
Không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng phát hiện Bạch Linh Miểu trên giường và dưới giường mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ khác biết.
Trước đó còn nói là thẹn thùng nhưng thực chất lại không hề thẹn thùng tí nào.
“Tất cả nữ nhân đều như thế ư?”
Lần đầu đối diện với cảnh tượng thế này nên Lý Hỏa Vượng không có kinh nghiệm nhiều cho lắm.
Cảm giác được đối phương lại bắt đầu cựa quậy, Lý Hỏa Vượng dùng tay đè chặt nàng lại.
“Chờ chút đã, vừa rồi ta đã nhận ra một vài chuyện.”
“Chuyện gì vậy? Ta có lạc hồng mà.”
Bạch Linh Miểu hơi khẩn trương.
Lý Hỏa Vượng không khỏi bật cười:
“Ta không nói về chuyện đó, ta nói là cảm giác của ta rất khác biệt.”
“Cảm giác ư? Cảm giác gì vậy?”
“Dường như tất cả cảm giác của ta đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, tất cả luôn.”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại cảm giác thăng thiên vừa rồi, cảm giác này không hợp lý cho lắm.
Trước đó Lý Hỏa Vượng còn chưa rõ, hắn tưởng là mình nhớ nhầm nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lúc này Lý Hỏa Vượng mới xác định thân thể của mình trừ khôi phục và tăng năng lực những chỗ có cảm giác như thế cũng đều tăng lên theo.
Dù là xúc giác hay khứu giác, thậm chí là vị giác.
“Thế này cũng là năng lực Tam Hủy ư?”
Lý Hỏa Vượng phát hiện cả hai loại năng lực mà nó ban cho mình đều có liên quan đến hiến tế.
Ngay khi hắn đang kể cho Bạch Linh Miểu nghe sự phát hiện của mình, bỗng nhiên hắn cảm giác được ngón trỏ bên tay phải đau điếng.
“Aiss...Sao ngươi lại cắn ta?”
“Có đau không? Có đau hơn cả lúc trước không?”
“Đương nhiên rồi, đã chảy máu cả rồi mà còn không đau được à.”
“Vậy xem ra Lý sư huynh ngươi đoán đúng rồi đó, đúng là nó có thể tăng cả cảm giác đau.”
Một giây sau, Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngón tay bị cắn của mình chìm vào trong một đợt mềm mại, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng mυ"ŧ vào khiến đau đớn nhanh chóng thối lui.
“Ngươi từng nghe ta nói về Du lão gia, vậy ngươi có từng nghe tới truyền thuyết Tam Hủy không?”
Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi.
“Ừm, ừm…”
Bạch Linh Miểu ngậm ngón tay lắc đầu.
“Ừm…”
Lý Hỏa Vượng mở to mắt, suy tư nhìn căn phòng tối đen.
“Rốt cuộc tại sao Tam Hủy lại phải cho ta hai loại năng lực chứ? Rốt cuộc nó tồn tại ở dạng gì đây?”
Lý Hỏa Vượng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, định ghép ra hình dạng của Tam Hủy trong đầu nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại, chỉ dựa vào cảm giác của con người bình thường thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra hình dạng của nó được.
“Ầm..ầm..ầm!”
Hơn nửa đêm, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Cả người Lý Hỏa Vượng căng thẳng, vội quay sang kéo Bạch Linh Miểu vào trong lòng mình, kéo chăn che kín lại.
“Ai đó? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì để mai rồi nói.”
“Lý sư huynh, là ta đây, ta có thể vào được không? Ta không biết có chuyện gì nữa, tự nhiên ta bị nằm trong phòng chứa củi.”
Giọng nói nhẹ nhàng kia cực kỳ quen thuộc, Lý Hỏa Vượng lập tức tỉnh táo lại, đó là giọng của Bạch Linh Miểu!
Bạch Linh Miểu đang đứng ở ngoài phòng, vậy người trong lòng ta là ai? Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy cả người rét lạnh.
“Hì hì ha ha, tướng công…”
Lý Hỏa Vượng cảm giác được thứ trong ngực co rụt lại, lập tức trượt ra khỏi chăn từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng chợt vén chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất để thắp ngọn nến đỏ nhưng trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình hắn.
“Lý sư huynh, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì ư?”
Bạch Linh Miểu đứng ngoài cửa vẫn đang gọi.
Mà lúc này ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn đến đầu ngón tay bị hút trắng bệch của mình.
Bên trên rách ra một vết thương rất ghê, hoàn toàn không giống kiểu răng của con người bình thường cắn được, càng giống như răng sắc bén của một loài thú nào đó cắn ra hơn!
…
Tiếng lách cách vẫn vang lên liên tục, những người khác liên tục dùng đũa đẩy cháo vào trong miệng mình.
Hôm nay là ngày lên được nên ăn nhiều một chút, nếu không đợi tới buổi trưa đói bụng thì bụng sẽ khó chịu lắm.
Nhưng mà hiển nhiên đây không phải là vấn đề mà hiện tại Lý Hỏa Vượng đang cân nhắc, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu bên cạnh.
Sắc mặt thiếu nữ có phần rầu rĩ không vui, bởi vì hôm qua hắn không cho Bạch Linh Miểu vào phòng, còn bảo nàng đi ngủ chung với Tiểu Mãn.
Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn dọn dẹp sạch toàn bộ những thứ màu đỏ trong phòng để tránh cho đối phương phát hiện mình đã thành hôn trong tình huống chẳng biết gì.