Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 167: Hương Vị Không Tệ




Đầu ngón tay có chút run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương:

"Vậy những thẻ tre màu đỏ kia là chuyện gì?"

"Để ta kể cho ngươi một tin đồn thú vị, thật ra móng tay của con người có thể tái sinh, sau khi nhổ hết móng tay thì nó cũng sẽ tự mọc lại thôi.”

Lý Hỏa Vượng đổi chủ đề, định rút tay mình ra khỏi tay nàng, nhưng lại bị nàng nắm lại lần nữa, ngay sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ lại cố chấp của Bạch Linh Miểu xuất hiện trước mặt hắn.

"Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu, ta cũng không quan tâm chứng bệnh thần kinh là cái gì. Ta chỉ biết vết thương ở bụng của ngươi có liên quan đến nó hay không thôi?"

Lý Hỏa Vượng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, hắn ấn đầu nàng vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

"Lý sư huynh, thứ đó quá tà môn rồi, ngươi vứt nó đi thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi thật sự sẽ bị nó hại chết đó."

Nói xong, Bạch Linh Miểu dừng lại một lúc, nhưng cuối cùng nàng lại mang theo chút nghẹn ngào nói:

"Nếu ngươi chết thì ta phải làm sao đây?"

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, Bạch Linh Miểu nhìn thì ôn nhu dịu dàng nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thật ra nàng là người ngoài mềm trong cứng.

"Để ta nghĩ xem, để ta nghĩ..."

Thật ra Lý Hỏa Vượng cũng có biết “Đại Thiên Lục” là một con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận sẽ khiến mình bị tổn thương khắp người.

Nhưng thứ này cũng là một công cụ rất hữu ích, có được nó thì bản thân cũng sẽ có khả năng tự bảo vệ nhất định trong thế giới kỳ lạ này.

Vứt nó đi, nếu thật sự đυ.ng phải các loại tà môn như Tịch Nguyệt Thập Bát, lúc đó mình nên làm gì? Cũng không thể dựa vào Đan Dương Tử nhỉ?

Hắn cũng muốn gia nhập vào các môn phái khác, tu luyện để đạt được sức mạnh cường đại. Nhưng điều này lại khó khăn trùng trùng.

Trước tiên không nói đến việc người khác có chấp nhận hay không, sẽ nhìn trộm mình như Tâm Tố hiếm có hay không, cho dù người khác có đồng ý thu nhận thì Lý Hỏa Vượng cũng không dám luyện.

Thanh Phong quán, chùa Chính Đức, An Từ Am, từ khi tiếp xúc với các môn phái này, Lý Hỏa Vượng căn bản không còn có hy vọng gì với các môn phái khác, khẳng định môn phái này còn tà môn hơn môn phái khác.

Trong trường hợp không tìm được vật thay thế khác, tuyệt đối không thể vứt "Đại Thiên Lục", đây là gốc rễ làm người của mình, cho dù mỗi lần dùng nó đều phải trả một cái giá cực kỳ tàn khốc.

Bất tri bất giác, ngoài cửa bắt đầu có tiếng động, các sư huynh sư muội khác đang chuẩn bị bữa sáng.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa mới ngồi dậy, Bạch Linh Miểu liền muốn hầu hạ hắn mặc quần áo, nhưng hắn đột nhiên ngây ngẩn:

“Chờ chút.”

Hắn chậm rãi dùng tay ấn lên miếng gạc trên bụng mình, nhưng hắn thấy cũng không đau nhiều như vậy nữa, kéo ra nhìn thì thấy miệng vết thương đã sắp khép lại rồi.

“Lành nhanh như vậy sao?”

Điều này ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Theo phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng, phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể hồi phục đến mức này, có vẻ như cơ thể hắn đang trải qua một số thay đổi nào đó.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lý Hỏa Vượng tập trung sự chú ý vào ánh mắt cuối cùng mà Ba Hủy nhìn chằm chằm vào mình.

"Đây hẳn là một việc tốt nhỉ?"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vui buồn lẫn lộn, sự hiểu biết của hắn về thứ mà hắn đã triệu hồi qua nỗi đau của hai mặt thể xác và tinh thần quá ít rồi.

Hắn không biết điều đó có nghĩa là gì.

“Như vậy càng thuận tiện hơn cho ta tự hủy hoại mình sao?”

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ được lý do này thôi.

Cái gọi là rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không buồn, so với Đan Dương Tử cùng với bệnh tình của mình thì chuyện này cũng chỉ coi như là chuyện nhỏ thôi.

"Theo tình trạng này thì ngày mai hẳn là vết thương của ta cũng đã gần bình phục rồi, hôm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, ngày mai sẽ trở về.”

Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu.

Bạch Linh Miểu có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành gật đầu.

Khi nghe nói có thể trở về, những người khác bắt đầu xách đồ lên xe ngựa, gần như thu dọn sạch sẽ cả sân, thậm chí hai con gà mái có thể đẻ trứng cũng đặt lên xe.

Lúc đến giờ ăn tối, Lý Hỏa Vượng tháo băng gạc ra thì thấy vết thương gần như đã lành rồi.

“Còn tốt, ít nhất ta cũng đã trả giá nhiều như vậy rồi, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.”

Lý Hỏa Vượng khá hài lòng với khả năng không thể giải thích này, có loại năng lực này thì ít nhất sau này hắn sẽ không dễ dàng chết rồi.

Khi lần nữa đến đại sảnh, Lý Hỏa Vượng ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, trên bàn là một số món ăn nhà nông, tất cả đều được hái từ cánh đồng của thôn Ngô gia.

Mặc dù đều là món chay nhưng lại được xào với mỡ heo, hương vị cũng không tệ lắm.