Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 164: Tin Tức Nhanh Nhẹn




Sau khi chắc chắn đó là người sống, nhóm ăn mày đẩy một tên ăn mày qua.

Nhóc ăn mày nhỏ bé chỉ có một tai này đang rất hoang mang, chần chừ đứng ở đó.

Thấy Dương Tiểu Hài đang chuẩn bị gánh nước, một lão ăn mày liền đi tới, đẩy nhóc ăn mày khiến hắn ngã nhào như chó gặm bùn, lão cố gắng cúi người hết mức có thể, cười híp mắt hỏi Dương Tiểu Hài:

"Cháu bé này, cho ta hỏi một câu, đây là thôn Ngô gia sao? "

“Nơi này không có người mà các ngươi cần tìm, nơi này không có gì hết, cái gì cũng mất rồi.”

Dương Tiểu Hài không nói còn tốt, hắn vừa nói câu này, đối phương tỏ ra càng thêm kích động, cái mũi đỏ bừng của lão càng trở nên đỏ hơn.

Ngón tay run rẩy chỉ vào mọi thứ xung quanh:

"Cho nên ngôi nhà này còn có đất xung quanh đây đều không có chủ phải không?!”

Dương Tiểu Hài không muốn nói chuyện với người đã đá nhóc ăn mày, hắn liền quay người rời đi.

Trở lại nhà bếp, sau khi đem nước trong thùng đổ vào trong lu, hắn lau mồ hôi trên trán, cầm đòn gánh lên tiếp tục đi về phía cửa.

Một cái lu lớn như vậy ước chừng phải đi gánh nước thêm mấy chuyến chứ một chuyến là không nhằm nhò gì cả.

Khi trở ra lần nữa, hắn thấy những người ăn mày kia xông vào vào những căn nhà không một bóng người xung quanh lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.

Chắc chắn bọn họ không thể tìm thấy thứ gì có giá trị bởi những thứ kia sớm đã bị những người rời đi lấy sạch rồi, thứ không bị lấy đi thì cũng bị mình và sư huynh Cẩu Oa lấy rồi.

Nhưng những người ăn mày này không quan tâm nhiều như vậy, cho dù tìm được một bộ quần áo rách nát thì những người ăn mày này đều vui sướиɠ nhảy cẫng lên.

Khi Dương Tiểu Hài đi được chuyến thứ ba, hắn nhìn thấy có mấy tên ăn mày đang đánh nhau, cũng không biết bọn họ đang tranh cướp cái gì.

“Các ngươi đừng sống ở đây, nơi này rất tà môn, rất dễ xảy ra chuyện đó!”

Dương Tiểu Hài lên tiếng nhắc nhở, nhưng không có ai nghe lời hắn.

Đến chuyến thứ tư, Dương Tiểu Hài cũng đã mệt đến mặt mũi trắng bệch nhưng hắn vẫn gắng gượng đi vào trong sân, sau khi đi vào trong sân thì đặt đòn gánh xuống, Dương Tiểu Hài thở đều mấy hơi, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó. .

Đợi đến khi bên trong truyền ra tiếng bước chân, Dương Tiểu Hài lại vội vàng gánh đòn gánh lên lao vào bên trong.

Đi không được bao lâu, Dương Tiểu Hài gánh đòn gánh đυ.ng phải những sư huynh sư đệ khác:

"Chào buổi sáng, Tào Tháo sư huynh."

"Ôi chao, Tiểu Hài, ngươi lại đi gánh nước sao, thật là hiểu chuyện mà, loại việc tốn sức này thì cứ để tên ngốc đi làm là được rồi.”

Cẩu Oa vỗ lên đầu hắn đi ra bên ngoài.

“Tào Tháo sư huynh, cháo đã nấu trong nồi rồi, có thể ăn bữa sáng được rồi.”

Hắn hét lớn vào bóng lưng Cẩu Oa.

"Ừm ừm, ta đi gọi tên ngốc dậy."

Khi mặt trời mọc, chiếu vào trong sân, tất cả mọi người tập trung ở đại sảnh.

Bữa sáng rất đơn giản, là cháo trắng với dưa chua mà Cẩu Oa đã tìm được ở trong hầm ngầm trong thôn, còn có lương khô, bánh nướng bọn họ tự mang theo. Nhưng cũng có món mặn, hai quả trứng gà được đặt trong một cái bát nhỏ.

Lúc này, bọn họ đều không động đũa, mọi người đều yên lặng chờ đợi điều gì đó.

Đúng lúc này, nhìn thấy Tiểu Mãn đang luyện kiếm ở cửa cũng mới đi vào, Cẩu Oa trêu chọc nói:

"Sư muội à, đông này ngươi luyện Tam Cửu hè luyện Tam Phục, việc luyện tập của ngươi thế nào rồi? Luyện được rồi thì dạy cho sư ca chút nhé.”

"Tạm được, ít nhất thì tốt hơn là tự mình khoa tay múa chân, sư phó của tiêu khách nói rồi, thứ này không có bí quyết nào khác ngoại trừ việc luyện tập. Ta đã gọt hai thanh kiếm trúc rồi, ăn cơm xong ngươi luyện tập với ta một chút.”

Khuôn mặt Cẩu Oa lập tức biến thành mặt khổ qua.

Tiểu Mãn quay người lại treo thanh kiếm lên tường, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh, chờ đợi cùng bọn họ.

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, Dương Tiểu Hài bất giác trở nên căng thẳng hơn, hắn cúi thấp đầu không dám nhìn về phía đó.

Đó là Lý Hỏa Vượng sư huynh.

Hắn biết Lý sư huynh sẽ không làm hại mình, thậm chí mình còn do huynh ấy nhặt về, nhưng mà hắn sợ. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những gì đã xảy ra trên đường.

Lý Hỏa Vượng được Bạch Linh Miểu đỡ ngồi lên chỗ ngồi của Bát Tiên, bắt đầu húp cháo. Sau khi hắn ăn thì những người khác mới bắt đầu động đũa.

Ngay cả bản thân Lý Hỏa Vượng cũng không phát hiện ra quy củ này xuất hiện từ khi nào.

Đang ăn cơm thì có tiếng nuốt nước miếng từ ngoài sân vọng vào, mấy người ăn mày đang thò đầu ra nhìn mòn mỏi vào bên trong.

"Tại sao vẫn còn có ăn mày vậy? Không phải trong thôn Ngô gia không có ai sao?"

Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Dương Tiểu Hài đứng dậy, căng thẳng kể lại tất cả những gì hắn biết.

"Ha ha, đám người này thật đúng là tin tức nhanh nhẹn nha, cái thớt gỗ của Tịch Nguyệt Thập Bát mà cũng dám cướp cho được, ta ăn no rồi, các ngươi cứ ăn từ từ.”