Sau khi thấy Lý sư huynh rời đi, lúc này Dương Tiểu Hài mới cảm thấy nhẹ nhõm, dáng ngồi cũng có chút tùy tiện hơn.
Một đám người cả ngày vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đến khi ở chung một chỗ thì cũng không còn gì để nói nữa, nói chuyện được một hồi thì lại quay sang nhìn đám ăn mày đang ngó dáo dác ở ngoài cửa.
"Ta nhớ đoạn đường này của chúng ta cũng không có nhiều ăn mày như vậy, rốt cuộc những người này từ đâu đến vậy?”
Nghe lời Bảo Lộc sư huynh nói như vậy, Dương Tiểu Hài lập tức cầm một cái bánh nướng rồi ngâm vào trong bát cháo loãng, bưng bát đi ra bên ngoài:
"Ta đi hỏi giúp các ngươi."
Cẩu Oa nhìn theo bóng lưng của hắn, nói với những người khác:
"Đứa trẻ này thật là hiểu chuyện nha, nếu như không phải hắn muốn về nhà thì ta đã nhận hắn làm con trai rồi."
"Ngươi mà nhận làm con trai sao? Có mà nhận về làm đầy tớ phục vụ người thì có?"
Bị người khác vạch trần, Cẩu Oa cũng không thèm để ý, hắn cười ha ha rồi đi qua.
Thấy Dương Tiểu Hài đi ra, những người ăn mày ở cửa trông chờ mòn mỏi giơ các chén bể trong tay lên, thậm chí có một số người còn bắt đầu hát làn điệu hoa sen.
Dương Tiểu Hài không thèm để ý đến bọn họ, trái lại hắn đi đến trước mặt nhóc ăn mày bị ngã xuống đất kia.
Hắn thu mình trong góc, trông rất đáng thương, giống như chính mình hồi đó.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi có thể trả lời thì cái bánh nướng này sẽ là của ngươi."
Nhìn chiếc bánh nướng trên tay Dương Tiểu Hài, nhóc ăn mày mặt mũi bẩn thỉu kích động gật đầu liên tục.
"Các ngươi từ đâu đến?"
"Hướng đông, chúng ta đều đến từ phía đông! Thật ra ta không phải là ăn mày, ta cùng cha mẹ chạy nạn tới đây."
"Trên đường ta bị kẻ buôn người lừa bắt đi, nửa đường thì ta trốn thoát được nên mới biến thành ăn mày."
Dương Tiểu Hài lấy ra chiếc bánh nướng được ngâm mềm ra, đưa nó cho nhóc ăn mày.
Nhóc ăn mày cũng không ngại nóng, hai tay nắm lấy cái bánh nướng liều mạng nhét vào trong miệng.
"Tại sao phải chạy trốn vậy? Nhà ngươi bên đó gặp phải tai họa gì sao?"
Xì xụp húp một ngụm cháo dính phía trên bánh nướng, sau khi nuốt đồ trong miệng xuống, nhóc ăn mày gật đầu nói tiếp:
"Ừm, gặp phải thiên tai, thật ra nếu là hạn hán, lũ lụt thì cha ta chắc chắn sẽ không vứt hết ruộng mà bỏ chạy, nhưng lần này là binh tai. "
"Ngươi xem những người này đều gặp binh tai mới tới đây. Binh tai lần này rất nghiêm trọng. Những tên binh lính kia xông vào trong thôn, hễ chúng thấy cái gì thì đều cướp lấy, nghe nói có mấy thôn cũng biến mất rồi."
Ngay khi Dương Tiểu Hài tiếp tục hỏi, một tên ngốc che phủ lấy hắn từ phía sau, chính là Cao Trí Kiên, hắn lắp bắp nói:
"Đây...đây...đây không phải là binh...binh...binh tai, đây là...đây là...bại quân! "
“Cao sư huynh, nói như vậy là chiến tranh ư?”
Dương Tiểu Hài ngẩng đầu nhìn cái cằm rộng kia.
Thấy Dương Tiểu Hài cũng không khinh thường tật nói lắp của mình như những người khác, trong mắt hắn hiện lên một chút vui mừng.
Một bàn tay chai sạn lớn hơn cả đầu Dương Tiểu Hài phủ lên đầu hắn, khẽ sờ:
"Đúng...đúng...đúng...đúng...đúng vậy."
Dương Tiểu Hài nghiêng đầu về phía nhóc ăn mày bị Cao Trí Kiên cao lớn dọa sợ hỏi tiếp:
"Thật sự có chiến tranh sao? Sao ta chưa nghe nói qua nhỉ? Ngươi nói gia đình ngươi đến từ phía đông? Vậy ngươi biết ở nơi nào có chiến tranh sao? "
"Ta không biết, ta chỉ nhớ là nhà ta ở hướng đông thôi."
Thấy nhóc ăn mày rõ ràng không biết nhiều về chuyện này, Dương Tiểu Hài chuyển tầm mắt của mình sang những người ăn mày lớn tuổi khác.
"Ta nói các ngươi một lớn một nhỏ nói chuyện với ăn mày hăng say như vậy sao? Mau quay về ăn cơm đi, lát nữa còn phải chờ để rửa bát của các ngươi đó."
Nghe vậy, Dương Tiểu Hài lập tức cảnh giác:
"Ta rửa bát! Ta rửa bát!"
Vừa nói hắn vừa xoay người bước vào trong.
Nhìn đôi giày vải sạch sẽ trên chân Dương Tiểu Hài, rồi cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã tím tái vì lạnh của mình, trong mắt của nhóc ăn mày đầy vẻ ước ao.
"Ta thật sự muốn được bọn họ mua đi..."
"Tào Tháo sư huynh, những người ăn mày kia đến đây vì chiến tranh ở phía đông."
"Đánh cũng đánh rồi, liên quan gì đến chuyện của chúng ta, Bảo Lộc cũng chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, ngươi đừng làm như là nhận được thánh chỉ nữa, hắn cũng không phải là lão hoàng đế."
…
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh màu trắng với vẻ mặt vô cùng do dự và chật vật.
Nhìn cảnh vật xung quanh, xem ra ảo giác đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường rồi.
Lúc này, trong tay hắn đang cầm một mảnh ngọc bội hình tròn, được móc vào một sợi dây treo ở trên cổ, đây là vật trên người hắn.
Lý Hỏa Vượng nhớ lúc đó hắn đã đưa thứ này cho Dương Na, nhưng bây giờ nó lại bất ngờ xuất hiện trên cổ hắn.
Lý Hỏa Vượng không còn xoắn xuýt về việc thứ này quay trở lại như thế nào nữa, hiện giờ hắn đang suy nghĩ về những vấn đề khác, những chuyện bác sĩ Lý trước đây đã nói.