Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 163: Phế Vật




"Hừ, một đống đồ không được đặt lên bàn tiệc."

Sau khi tiếp xúc với nhiều tà ma như vậy, Lý Hỏa Vượng cũng đoán được một ít, cho dù là so sánh với Hỉ Thần hay là “Phật tổ” của chùa Chính Đức thì cấp bậc của Tiên gia cũng thấp hơn nhiều, chỉ có thể thuê một ít người đáng thương, ăn một ít thức ăn thừa mà người khác ăn còn thừa lại.

Lý Hỏa Vượng lại mở mắt và nhìn Bạch Linh Miểu:

"Chúng có uy hϊếp ngươi không? Ví dụ như một tháng phải tìm được bao nhiêu chủ gia chẳng hạn?"

"Không có, chỉ là thỉnh thoảng chúng sẽ thúc giục, có chút phiền."

Nói đến đề tài này, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm túc hẳn lên:

"Ta nhớ rồi, lúc thương lượng với chúng mà gặp phải khó khăn thì lập tức nói với ta để ta đi nói với chúng. Nhớ kỹ cùng lắm thì ngươi trở thành thuộc hạ của chúng chứ không phải là nô ɭệ của chúng.”

Lý Hỏa Vượng chưa chắc đã sợ chúng, nếu hắn thật sự đối mặt với chúng, hiện tại bản thân đã có Đại Thiên Lục thì chưa hẳn đã thua.

Nếu sự việc đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi, nhưng Lý Hỏa Vượng tuyệt đối sẽ không bao giờ để Bạch Linh Miểu rơi vào kết cục giống như Lý Chí trước đây, bởi vì Bạch Linh Miểu khác với Lý Chí, nàng vẫn có mình.

Bạch Linh Miểu nghe được sự quan tâm trong những lời nói này, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp:

"Được."

"Nếu như tình cờ gặp ở trên đường, ngươi có thể thay chúng nhảy đại thần, nhưng bình thường thì ngươi không cần phải đi tìm. Chúng ta không thiếu năm mươi văn tiền kia."

"Ừm."

Cứ như vậy, một người không ngừng dặn dò, một người im lặng lắng nghe, bất tri bất giác, lửa trong ngọn đèn dầu trên bàn bắt đầu đong đưa nhỏ dần.

“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Lý Hỏa Vượng kéo chăn trên giường ra.

Bạch Linh Miểu ngoan ngoãn gật đầu, nàng nhẹ nhàng thổi tắt đèn dầu, cẩn thận chui vào nệm chăn ấm áp để tránh không chạm vào vết thương của Lý Hỏa Vượng.

Dương Tiểu Hài lim dim buồn ngủ mở mắt ra, khi nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ giấy bên ngoài, trước tiên hắn vén chăn lên bắt đầu mặc quần áo.

Kẽo kẹt~ cửa nhà bếp bị đẩy ra, hắn đi đến bên cạnh chậu nước xem nước trong chậu còn lại bao nhiêu. Sau khi thấy không đủ, hắn cầm đòn gánh gánh hai cái thùng gỗ trống lên đi ra ngoài cửa.

"Sau khi các sư huynh, sư muội tỉnh dậy phải rửa mặt, sau đó ta còn phải nấu cháo, chỗ nước này cũng không đủ.”

Là một đạo đồng của Thanh Phong quán, tuy mới mười tuổi nhưng Dương Tiểu Hài đã có thể nấu ăn, giặt giũ, tinh thông mọi thứ, thậm chí ngay cả dược tính của một số nguyên liệu luyện đan hắn cũng biết một ít.

Những đạo đồng này đều bị ép, cũng có một số không bị ép mà số không bị ép kia cũng đã chết rồi.

Trong đạo quán tối tăm không có ánh mặt trời đó, điều duy nhất mà hắn học được chính là con người phải có ích, còn những kẻ vô dụng chỉ là phế vật.

Nếu như mình vô dụng, ngộ nhỡ các sư huynh sư tỷ không muốn mang theo con ghẻ, vậy thì trước tiên hẳn là đá rớt kẻ còn đang ngáy ở trên giường.

Nhưng chỉ cần bản thân mình có ích, nếu bọn họ muốn bán thì cũng sẽ bán một tên đạo đồng khác mà không phải mình.

Thực ra, Dương Tiểu Hài có một bí mật mà không ai có được, đó là vị trí nhà mà hắn nói ra là giả, hắn vốn không có nhà.

Hiện tại hắn hi vọng chuyến đi này có thể vẫn luôn kéo dài, như vậy thì mình có thể vẫn luôn có cơm để ăn rồi.

Hắn khác với những người khác, ban đầu khi hắn đến Thanh Phong quán, những đứa trẻ khác đều là bị bán đến, bị trộm đến, nhưng Dương Tiểu Hài lại tự nguyện đi, chỉ vì người đó nói một câu rằng nơi đó có thể ăn no.

Ngay khi vừa đi ra cửa sân, Dương Tiểu Hài liền hành lễ với người phụ nữ đang luyện kiếm ở phía xa:

"Chào buổi sáng, sư tỷ."

Lúc này, Xuân Tiểu Mãn cũng không đếm xỉa tới hắn, nàng hết sức chăm chú nhìn kiếm phổ trước mặt.

Dương Tiểu Hài cũng không ngạc nhiên về điều này, đoạn thời gian gần đây khắp người vị sư tỷ mọc đầy lông đen này ngoại trừ ăn với ngủ ra thì bình thường đều đến đây luyện kiếm.

Cùng với làn sương mù sáng sớm ướŧ áŧ, hắn một thân một mình đi trên con đường không một bóng người.

"Ta có thể nhờ sư tỷ dạy kiếm pháp cho ta được không nhỉ? Nếu ta học được rồi, cho dù sau này có về làm ăn mày thì người khác cũng không dám bắt nạt ta."

"Nhưng mà sư tỷ có bằng lòng không nhỉ? Tính tình của sư tỷ Tiểu Mãn thường ngày rất lãnh đạm."

Nghĩ vậy, Dương Tiểu Hài đi ra cái ao ở đầu làng bắt đầu gánh nước.

Đột nhiên, có một đoàn bóng đen xông ra từ trong sương mù sáng sớm lờ mờ phía xa, khiến hắn giật mình một cái.

Nhưng ngay sau đó hắn không còn sợ nữa, bởi vì những bóng đen đó đều là người, đó là một nhóm ăn mày quần áo rách rưới mặt mày đen thui, hắn trong quá khứ cũng là một thành viên trong đó.

Nhìn bộ dáng chảy nước mũi run lẩy bẩy của bọn họ, rõ ràng là đêm qua lúc đi ngủ bọn họ không có đốt lửa.

So với phản ứng của Dương Tiểu Hài, những người ăn mày đó cũng bị dọa sợ một phen.