Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 162: Đổi Tuổi Thọ




Chờ đến khi giải quyết được Đan Dương Tử rồi, mình có thể yên tâm tìm cách giải quyết ảo giác.

“Cụp” một tiếng, Lý Hỏa Vượng đóng chiếc hộp sơn lại sau đó đặt nó ở sau gối của mình.

"Những người khác không sao chứ? Kể lại tường tận cho ta nghe những chuyện đã xảy ra sau khi ta rời đi."

Qua lời kể của Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng biết được những chuyện đã xảy ra sau khi hắn rơi vào ảo giác.

Sau khi Tịch Nguyệt Thập Bát cho rằng nó đã giải quyết được mình thì nó bắt đầu xuống tay với những người khác.

Tuy nhiên khi nó sắp thành công, một người không có khuôn mặt lao vào cắt ngang mưu kế của nó.

Người không có khuôn mặt hét lên rằng Lý Hỏa Vượng là một tên giả mạo, hơn nữa còn không ngừng ra hiệu cho đám người Bạch Linh Miểu công kích hắn.

Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên biết người đó chính là mình, bản thân mất đi tên gọi, chẳng qua là trong góc nhìn của hắn, lúc đó bản thân đang đứng ở trung tâm đường lớn hét to với chiếc xe màu đỏ.

"Sau đó, cơ thể của Lý sư huynh nhanh chóng sụp đổ, trên mặt đất chỉ còn lại một mảnh da, mà người không mặt lao ra bên ngoài như thể hắn có thể nhìn thấy Tịch Nguyệt Thập Bát vậy."

"Chúng ta muốn đi theo, nhưng những cây tre đó đột nhiên di chuyển, cản đường đi của chúng ta. Cho nên, chúng ta đã mất dấu người đàn ông không có mặt kia."

Sau khi Tiểu Mãn giải thích xong mọi chuyện, Bạch Linh Miểu bưng cháo gà từ ngoài cửa bước vào, lần này trong canh gà còn có thêm một ít thịt gà.

Nghe được tin tức Lý Hỏa Vượng tỉnh lại, những người khác cũng rối rít tới thăm, nhìn thấy sư huynh của mình tỉnh lại, trên mặt bọn họ tràn đầy niềm vui, xông tới ân cần hỏi han.

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mỗi một người trong bọn họ đều còn sống, trong lòng hắn cũng thoáng ổn định lại, không có người chết tốt hơn hết thảy.

Sau khi trò chuyện một lúc, Lý Hỏa Vượng đang bưng bát nói:

"Nếu đã tỉnh lại rồi thì đừng có đợi nữa, ngày mai chúng ta trở về thôi."

Tuy nhiên, đề nghị này ngay lập tức bị mọi người cùng nhau phản đối.

"Ơ kìa, Lý sư huynh, ruột của ngươi cũng trào ra ngoài rồi, ngươi còn gấp như vậy làm gì, chờ cho vết thương lành lại rồi trở về đi.”

"Đúng vậy đúng vậy, không phải những thứ ngươi cần tìm đều tìm được rồi sao?"

"Chậm thêm mấy ngày đi, Lý sư huynh, chúng ta không vội thì ngươi vội cái gì?"

Lý Hỏa Vượng lấy tay ấn nhẹ vào vết thương, muốn ngồi dậy:

"Không sao đâu, ta có thể cưỡi ngựa — hự."

Cơn đau nhói ở bụng cắt ngang lời nói của hắn, một ít máu tươi rỉ ra thấm ướt băng gạc màu trắng.

Loại đau đớn dữ dội này cũng giống như khi hắn bị mổ bụng vậy

Cẩu Oa vội vàng tiến lại gần, hắn cùng Cao Trí Kiên một trái một phải cứng rắn đè Lý Hỏa Vượng nằm xuống.

"Lý sư huynh của ta ơi, ngươi đừng có làm khổ mình nữa được không, xe ngựa của chúng ta rất có thể bị xóc nảy, nếu va vào vết thương của ngươi thì ruột bên trong sẽ bị lắc văng ra ngoài đó."

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể bó tay.

"Được rồi, các ngươi đều về ngủ đi, mọi người tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, từ khi ra khỏi Thanh Phong quán chúng ta vẫn luôn đi đường, chắc mọi người cũng đều mệt rồi nhỉ."

Sau khi nói chuyện một lúc nữa, những người khác tụm năm tụm ba rời đi, chỉ còn lại Bạch Linh Miểu có chút đứng ngồi không yên vẫn đang đứng ở đó. Nàng cứ xoắn xuýt giữa việc đi hay không đi.

Khi Lý Hỏa Vượng vươn tay phải ra kéo nàng, sự xoắn xuýt trong lòng nàng cũng lập tức tan biến, nàng kéo qua ghế qua, yên lặng ngồi bên cạnh giường.

Lý Hỏa Vượng nhắm mắt dưỡng thần, tay phải nhẹ nhàng vân vê:

"Tay nghề của bà cụ nhà họ Bạch chỉ như này sao? Chữa bệnh chỉ chữa một nửa?"

"Đây là kết quả cuối mà ta thương lượng được với nàng, ta chỉ cảm thấy rằng nếu có thể tự khỏi bệnh thì cứ để cho nó tự khỏi bệnh thôi, đỡ phải lãng phí tiền thù lao.”

Bạch Linh Miểu nhìn bàn tay to lớn đang cầm tay mình nói tiếp:

“Thật ra nàng có thể trực tiếp chữa khỏi bệnh cho ngươi cũng được, nhưng nếu như vậy, chẳng những tuổi thọ trong hồ lô cũng phải trả nợ không nói, hơn nữa nàng còn lấy đi đồ ở trong đầu ngươi.”

"Trong đầu của ta? Không phải ta chỉ đổi tuổi thọ của mình thôi sao?"

Lý Hỏa Vượng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Linh Miểu.

Sau khi nhìn thấy đối phương lắc đầu, lúc này Lý Hỏa Vượng mới nhận ra mình đã bị Dương Thọ Đan trong hồ lô hiểu lầm rồi, bọn họ không giống Du lão gia, hơn nữa còn tham lam hơn.

“Nàng có nói lấy cái gì không?”

Lý Hỏa Vượng đoán không ra trong đầu mình có thứ gì có giá trị với chúng.

"Ta hỏi rồi, nhưng nàng không chịu nói, chuyện Chủ gia và Tiên gia không thể tham gia vào Khiêu Đại Thần, nhưng nếu đã là đồ ở trong đầu thì hẳn là đồ tương đối quan trọng, cho nên ta không cho phép.”