Nàng ít nhất cũng là một người bình thường! Còn ngươi thì sao? Lý Hoả Vượng! Ngươi là một kẻ điên!! Một kẻ điên ăn hại!! Ngươi có tư cách gì mà đổi lấy mạng sống của nàng ấy!!”
Lý Hoả Vượng cầm mảnh thuỷ tinh trong tay, kêu lên tiếng kẽo kẹt, cho dù mép thuỷ tinh có đâm vào da thịt be bét cũng không chịu buông ra.
Tiếng gầm của hắn khiến những người xung quanh giật mình, tất cả đều lùi lại vài bước.
Lúc này, trong đầu Lý Hoả Vượng như thể có hai tên ác nhân đang đánh nhau, ảo giác, nội tâm hắn đang thực sự bị tra tấn, vô cùng đau đớn, tất cả những áp lực này đều khiến hắn không thở được.
Lý Hoả Vượng thậm chí đã nghĩ đến cái chết trong thoáng chốc, chỉ cần hắn chết đi, hắn sẽ không bao giờ bị dằn vặt nữa.
Một kẻ điên như mình không đáng sống, chỉ cần hắn chết đi sẽ tốt hơn cho mọi người, mẹ cũng không có gánh nặng, Đan Dương Tử cũng không thể dùng thân thể của mình để sống lại nữa.
“Bỏ súng xuống đi, anh bạn trẻ, ta có thể nói chuyện với ngươi không?”
Một giọng nói khác vang lên từ bên ngoài nhà trẻ.
Người nói là một gã đàn ông trung niên bụng phệ. mặc thường phục, cầm loa, Lý Hoả Vượng không biết danh tính của hắn ta, nhưng thấy những vị cảnh sát ấy thực sự bỏ súng xuống, hắn đoán được thân phận của người đàn ông này không hề thấp.
Ngay lúc Lý Hoả Vượng dời tầm mắt, hắn chậm rãi giơ tay phải lên, tay trái cầm loa:
“Kia kìa, này cậu nhóc, nhìn xem, câu tục ngữ kia rất hay—”
Vừa mới nói được nửa lời, ngón trỏ tay phải người đàn ông trung niên giơ cao, khẽ cong một cách khó hiểu.
“Vυ"t!!”
Một viên đạn bắn tỉa xoay tròn với tốc độ cao bắn ra khỏi nòng súng từ một cửa sổ khuất phía xa, bay thằng về phía cuống não của Lý Hoả Vượng.
Ngay lúc này, một cảm giác rất lạ bao trùm toàn thân Lý Hoả Vượng, hắn đột nhiên căng thẳng, vô thức quay đầu,
Tiếng “Pằng!” vang lên, cơ thể Lý Hoả Vượng run rẩy kịch liệt, đầu ngẩng cao, rồi nặng nề ngã xuống đất.
“Con trai!!”
Giọng nói đau khổ của Tôn Hiểu Cầm vang xa.
Cái ót đập mạnh xuống đất khiến trong đầu hắn kêu lên những tiếng ong ong, trước mặt toàn là sao vàng.
“Ta chết rồi sao? Nếu ta chết rồi, sao ta còn suy nghĩ được?”
Trong nháy mắt, ánh sáng xung quanh nhanh chóng tắt dần, cả đám đông, toà nhà xung quanh, mọi thứ đều trở nên mờ mịt.
Lúc này, Lý Hoả Vượng cảm nhận được cơn đau rát bừng bừng trên da mặt, xem ra bị thương rồi.
Nhưng Lý Hoả Vượng không có thời gian để ý tới những thứ này, bởi hắn cảm nhận được giọng nói quen thuộc, Tịch Nguyệt Thập Bát còn ở đó, lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào hắn từ trong rừng trúc.
Hắn nhìn quanh thì thấy toàn là tre trúc, mình đang bị cây tre cây trúc vây quanh, thân dưới hắn bị chìm vào một vũng lầy bằng lá tre mục nát.
“Lý Hoả Vượng!! Lý Hoả Vượng!!”
Trong rừng trúc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu to của nhiều người, có Linh Miểu, có Đan Dương Tử, thậm chí có cả Lý Chí.
Lý Hoả Vượng vẫn cho rằng ở đây, các sư huynh sư muội khác đi theo lời chỉ dẫn của hắn mà tấn công Tịch Nguyệt Thập Bát.
Thế nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như thế, tình huống hoàn toàn ngược lại, không biết tại sao bản thân mình lại bị lạc khỏi nhóm.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ trong rừng vọng ra:
“Lão cốt đầu, tục ngữ có câu, bảy mươi ba tám mươi tư, Diêm Vượng không mời mà tự đi, ngươi năm nay đã tám mươi bốn rồi, sao còn chưa đi?”
Giọng nói của người hàng xóm cũ cứ quanh quẩn mãi trong rừng trúc, càng ngày càng nhiều, bắt đầu dần chiếm lấy tâm trí của Lý Hoả Vượng, một lần nữa muốn biến nhận thức của hắn thành một ông già sắp chết.
Cùng lúc đó, trong rừng trúc bắt đầu có tiếng sột soạt sột soạt, Lý Hoả Vượng đã thấy cô gái nhỏ vào đêm hôm đó, còn thấy Ông Táo trong miệng nàng.
Tịch Nguyệt Thập Bát không phải một mình chiến đấu, nó còn có quý nhân giúp đỡ.
Lúc này Lý Hoả Vượng còn chưa hoàn hồn chuyện vừa xảy ra, trái tim hắn đau như cắt, nhưng đối mặt với nguy hiểm trước mắt, trên mặt hắn lại nở nụ cười.
“Ngươi biết không? Có vẻ ngươi đã thắng rồi, nhưng ngươi ngàn vạn lần cũng không nên, vừa rồi ngươi không nên thừa cơ giết chết ta, ngươi biết không, hiện tại trái tim ta đang rất đau.”
Lý Hoả Vượng móc cổ với vẻ mặt méo xệch, một tay hắn đặt ngay trái tim nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
“Đau đến mức ta muốn chết đi!!”
Nói xong, Lý Hoả Vượng kéo thẻ tre màu đỏ sau lưng, khi thẻ tre được bung ra lập tức, Lý Hoả Vượng cảm thấy trong lòng sống như không bằng chết.
Đồng thời, cảm xúc này cộng hưởng với thẻ tre, nội tâm đang dần suy yếu lại bắt đầu dần dần mạnh lên.
Ngay sau đó, thẻ tre màu đỏ có sự thay đổi kỳ diệu, nó bắt đầu bén rễ, những sợi rễ từ phía dưới chui vào trong chiếc lá tre, nhuộm mọi thứ thành màu đỏ như máu.