Lý Hỏa Vượng theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy hai chiếc xe cảnh sát phía trước, có mấy viên cảnh sát đang ngồi xổm, cầm súng lục, ngắm thẳng vào mình.
Lý Hỏa Vượng nhìn nhìn Tịch Nguyệt Thập Bát trong tay, lại nhìn bọn họ, trên mặt tỏ ra vẻ chế nhạo:
“Muốn dùng điệu bộ này để lừa ta sao? Giả mạo!! Tất cả đều là giả!!”
Nhìn thấy miếng thủy tinh dính máu lại lần nữa giơ lên, bé gái trong tay Lý Hỏa Vượng sợ hãi kêu lên, khóc lớn.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng định kết liễu Tịch Nguyệt Thập Bát, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông đang đứng xem, hai tay mở ra, chặn trước họng súng với vẻ đầy kiên định.
“Đừng bắn! Đừng bắn! Đó là con trai ta! Hắn...hắn từ nhỏ đã rất ngoan, hắn vì mắc bệnh mới thành ra như thế này, hãy để ta nói chuyện với hắn, được không? Hắn nghe lời ta, hắn nhất định sẽ nghe lời ta, hắn là một cậu bé ngoan và hiếu thảo.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Hỏa Vượng lại sững sờ, hắn nhìn thấy mái tóc bạc trắng đang từ từ quay lại, thật là mẹ của hắn, Tôn Hiểu Cầm, mà bây giờ trông nàng vô cùng tiều tụy, so với trước già đi phải vài tuổi.
Nhìn con trai đứng sau hàng rào sắt nhà trẻ, Tôn Hiểu Cầm cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thành công.
Những giọt nước mắt nóng hổi vài lần lăn dài trên mi trước khi chảy dài xuống.
“Con trai yêu dấu của mẹ, nghe lời mẹ, bỏ đứa bé xuống đi, nhé? Chúng ta về nhà nhé? Ngươi có thể chơi game bao nhiêu ngày cũng được.”
Lý Hoả Vượng đứng sững sờ với vẻ mặt rối rắm, một hồi nhìn người mẹ vô cùng chân thực trước mắt, một hồi lại nhìn Tịch Nguyệt Thập Bát trong tay.
Tôn Hiểu Cầm run rẩy bước tới, Lý Hoả Vượng vô thức quay đầu lại, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng thống khổ.
“Không, không, tất cả đều là giả, tất cả đều là giả! Tất cả đều do Tịch Nguyệt Thập Bát dựng ra!! Thế giới bên kia mới là thật! Ta không thể để ảo giác điều khiển mình một lần nào nữa!!”
Lý Hoả Vượng ra sức cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng miếng thuỷ tinh hắn đang cầm trong tay có lúc bị siết chặt, có lúc thả lỏng, hơi thở ngày càng gấp gáp, đồng tử có lúc giãn ra rồi thu hẹp lại.
Khi Tôn Hiểu Cầm đi đến bên hàng rào nhà trẻ, nàng dùng hai tay chống đỡ hàng rào, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống hướng về phía Lý Hoả Vượng, tiếp tục dùng giọng run run thuyết phục hắn.
“Con trai, mẹ quỳ gối cầu xin ngươi, được không? Vì ngươi mẹ đã phải bán nhà rồi, gia đình chúng ta thực sự không có tiền đề bồi thường đâu.”
Câu nói bình tĩnh này hoàn toàn khiến Lý Hoả Vượng sụp đổ, hắn ôm lấy cô bé nhỏ nhắn, quỳ trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng khó coi, hai hàng lệ chảy dài.
“Móa!!!”
Lúc này, Lý Hoả Vượng mặt nổi đầy gân xanh, há to miệng, rú lên không nên lời, nước miếng lặng lẽ chảy ra từ khoé miệng, cùng với nước mắt rơi trên sàn nhà mẫu giáo có in mô hình hoạt hình trên đó.
Hắn nhìn mẹ mình ở phía xa, sau khi hít một hơi thật sâu, dựa vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim, hắn hoàn toàn hét lên với tất cả những đấu tranh và bối rối trong lòng.
“Mọe nó!! Ta không thể phân biệt được!! Ta thật sự không thể phân biệt được!!”
…
“Ta thực sự không thể phân biệt được...Ta thực sự không thể phân biệt được...Ta thực sự không thể phân biệt được…”
Lý Hoả Vượng quỳ trong sân nhà trẻ, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, tự lẩm bẩm với đôi mắt chất chứa mê man.
Rốt cuộc đây là hiện thực hay ảo giác, là thật hay giả? Lý Hoả Vượng nhất thời không thể phân biệt được.
Lúc đầu khi thiền sư Tĩnh Tâm nói rằng bất kỳ tâm hồn thuần khiết nào cũng tràn đầy hoang mang, Lý Hoả Vượng đã từng bác bỏ điều đó.
Nhưng khi thấy Tôn Hiểu Cầm quỳ gối hướng về phía mình cách sau hàng rào, hắn ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của vị thiền sư.
Trái tim đơn thuần vẫn là trái tim đơn thuần, cho dù họ chọn đâu là hiện thực, họ vẫn luôn bị quấn lấy bởi sự bối rối.
Đây là số phận của tâm hồn thuần khiết, không ai có thể thoát khỏi nó.
Đúng lúc này, từ trong vòng tay của Lý Hoả Vượng, một bàn tay nhỏ bé chìa ra một chiếc khăn tay nhỏ.
Khẽ lau những giọt nước mắt trên mặt hắn.
Lý Hoả Vượng run rẩy nhìn xuống, hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái nhỏ, con bé đang chăm chú lau đi nước mắt cho mình.
“Thúc thúc, đừng khóc.”
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, Lý Hoả Vượng lập tức suy nghĩ, cô gái nhỏ này có thể là người sống.
Nghĩ đến chuyện chỉ thiếu chút nữa mình đã giết chết một cô gái nhỏ tốt bụng như vậy, trong lòng Lý Hoả Vượng bỗng nhiên tràn đầy sợ hãi.
“Nếu nàng ấy đóng giả Tịch Nguyệt Thập Bát thì sao? giết nàng ấy đi!”
Lý Hoả Vượng ngay lập tức cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân khi ý nghĩ ấy hiện ra trong đầu mình.
“Câm miệng! Câm miệng! Ngươi có bao giờ nghĩ rằng đứa nhỏ này có thể là người sống không?! Tính mạng của ngươi thực sự quan trọng hơn nàng sao?