Dần dần, cảm xúc của Lý Hoả Vượng dần dần sụp đổ, nỗi đau trong lòng hắn vừa đúng lúc khôi phục đến đỉnh điểm.
Song, như thế vẫn chưa đủ, đã bén rễ thì phải đâm chồi, cơn đau trong tim đến đỉnh điểm, bên cạnh là cơn đau đớn của thể xác.
Lý Hoả Vượng gục xuống, khóc thét lên, hai tay lần mò dụng cụ tra tấn nơi vạt áo.
Hắn run rẩy nhấc con dao găm nhỏ lên, cắm vào bụng của mình rồi run rẩy kéo sang bên trái, để lộ phần ruột màu máu trong không trung.
Tịch Nguyệt Thập Bát bọn họ rõ ràng muốn ngăn cản nhưng lúc này đã quá muộn.
Lý Hoả Vượng hai tay cầm ngược hai cái dùi dài với mũi nhọn và sắc, hung hăng găm vào phần bụng kia với vẻ mặt dở khóc dở cười.
…
“Đau.”
Trái tim đau như dao cắt, cái lỗ to hoác trên bụng khiến Lý Hoả Vượng toàn thân run lên vì đau.
Tuy nhiên, dù gần như đang ở đỉnh điểm của đau đớn cả trong tâm lẫn thể xác, Lý Hoả Vượng vẫn nở một nụ cười trên môi.
Hắn mỉm cười nhìn những thứ đang chạy ra khỏi rừng trúc, một trong số đó hắn biết là bóng dáng của chính mình, nhưng Lý Hoả Vượng đằng đó có đôi mắt rất to, lại đỏ như máu.
“Két..két..két!”
Lý Hoả Vượng nghiến răng ken két, cây dùi dài cắm vào bụng hắn, vặn sang trái rồi kéo mạnh.
Hai phần ruột non và ruột già của Lý Hoả Vượng đều bị mũi nhọn kéo ra một cách kịch liệt, một đầu ruột gắn trong bụng, đầu còn lại treo mũi sắc nhọn, “cây cầu” ở giữa vừa đong đưa trên không, vừa bốc hơi.
“Aaaaa!!!”
Lý Hoả Vượng gần như phát điên vì cơn đau, hắn giơ cây dùi dài được quấn bởi khúc ruột già của chính mình, mãnh liệt đâm vào thẻ tre đang phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ trước mặt.
“Chập cheng!!”
Ánh lửa đen quỷ dị văng tung tóe.
Lý Hỏa Vượng ngũ quan lại bắt đầu lẫn lộn với nhau, nhưng lần này, vì cơn đau mạnh mẽ tựa như lực kéo, nhận thức của hắn nhạy bén hơn rất nhiều, hắn có thể nhận thức rõ ràng hơn.
Lần này, hắn một lần nữa cảm nhận được Tam Hủy ở rất cao rất sâu trên bầu trời, ánh hào quang rực rỡ phát ra từ cơ thể hắn.
Tuy nhiên, Tam Hủy vẫn là Tam Hủy, hắn không chú ý đến mình, nhưng Lý Hỏa Vượng, bằng cách hy sinh nỗi đau gấp bội của chính mình, đã có được điều mình muốn từ nó, đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Dưới hơi thở của Tam Hủy, nỗi đau thể xác và tinh thần của Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần biến đổi, hình thành một loại vật chất khác.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ trong cơ thể Lý Hỏa Vượng tràn ra một loại cảm giác tuyệt vọng cực kỳ đáng sợ, loại sức mạnh này nhất định không thuộc về phàm giới.
Như thể có một loại áp suất không không khí mạnh mẽ nào đó, mọi thứ xung quanh Lý Hỏa Vượng đều phát ra tiếng két két, nhao nhao uốn lượn, rồi nhào tới phía bên kia.
Lý Hỏa Vượng dùng tay phải nâng đôi dùi quấn quanh bởi ruột già lên rồi vuốt nhẹ.
Không gian như bị xé toạc, cây tre lá tre cùng với mọi sinh vật bên trong tất cả đều bị chém thành hai nửa.
Trong số đó, từ trong một cái đầu bị nát phân nửa của bé gái bò ra một vài thứ dị hợm to bằng cỡ ngón tay, bọn nó cũng có khuôn mặt giống y đúc bé gái.
Lũ dị hợm ấy vốn định bỏ chạy, nhưng vừa đi được vài bước, tất cả đều ngã xuống đất, chết bất đắc kỳ tử.
Mặc dù Tịch Nguyệt Thập Bát không nằm trong số đó, nhưng lúc này, ngũ quan hoàn toàn nhu hoà của Lý Hoả Vượng có thể cảm nhận chính xác vị trí của nó.
Nó đang chạy trốn về phía đông, hắn sợ hãi, và cả năm cái đầu của hắn cũng sợ hãi. Lúc này, Lý Hoả Vượng thậm chí có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của hắn vào lúc này.
Nghe thấy âm thanh sợ hãi từ đôi mắt đỏ hoe ấy, Lý Hoả Vượng mỉm cười, hắn lại nâng cây dùi dài trong tay lên, hung hăng đâm vào bụng mình.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ trong bán kính của Lý Hoả Vượng như cùng chia sẻ nỗi đau tột cùng, cả tre cùng đá trên mặt đất.
Chúng phát triển ngày càng méo mó và biến dạng, ngày càng trở nên đáng sợ hơn, thậm chí chúng còn phát ra tiếng hét vô cùng tuyệt vọng vì quá đau đớn.
Đương nhiên, Tịch Nguyệt Thập Bát ở nơi xa cũng không ngoại lệ.
Trene thực tế, Tịch Nguyệt Thập Bát vốn không tồn tại tế bào thần kinh cảm giác đau, nhưng bây giờ nó dường như bị Lý Hoả Vượng “ban cho” khả năng cảm nhận được sự đau đớn.
Giờ phút này, điều duy nhất nó cảm thấy là hối hận vô cùng, nó không hiểu tại sao mình lại muốn đắc tội tới người này.
Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, nó đã bị cảm giác đau đớn tột độ lấn át, để rồi hắn tuyệt vọng tự sát với tốc độ nhanh nhất có thể.
Khi mọi thứ đã ổn định, cơ thể đang lắc lư của Lý Hoả Vượng từ từ rơi xuống bên phải.
Lúc này, toàn thân khắp nơi đều đau nhức, nhưng Lý Hoả Vượng lại bật cười, không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng hắn vẫn cười.
“Bị thương nặng như vậy, hẳn là ta sẽ chết đúng không? Ha ha ha!!”