Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 154: Giáo Viên Cũ




Lúc Lý Hỏa Vượng vừa định nhấc chân đá mui xe của chiếc xe thể thao màu đỏ thì lại đột nhiên dừng lại.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một chiếc xe điện màu đỏ ở xa xa. Ánh mắt trên chiếc xe trước mặt đã được chuyển sang bên đó.

Không tốt! Tịch Nguyệt Thập Bát nhận ra mình bị phát hiện, đang chuẩn bị chạy trốn!

"Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu! Tất cả mọi người mau theo sát! Thứ kia chắc chắn đã bị thương! Nó đang nhỏ đi!"

Lý Hỏa Vượng nhấc chân đuổi theo chiếc xe điện màu đỏ kia.

Đi giữa đường lộ, Lý Hoả Vượng nghiến răng đuổi theo màu đỏ ở bốn phía.

Đang lúc đuổi theo, hắn thấy Tịch Nguyệt Thập Bát ở đằng xa vẫn không ngừng thay đổi vị trí, khi thì biến thành chiếc mũ đỏ của người khác, có lúc lại biến thành biển hiệu của cửa hàng ven đường.

Nhưng cho dù có thay đổi như thế nào, Lý Hỏa Vượng vẫn đang liều chết đuổi sát theo sau, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn có được đôi mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát hay không còn liên quan đến việc hắn có thể cầu kiến Đan Dương Tử hay không.

Đúng lúc này, hắn cũng phát hiện một điểm kỳ lạ của Tịch Nguyệt Thập Bát. Thứ này dường như là một thứ gì đó không có mí mắt, ngay cả bản thân mình cũng phải rời mắt, bất kỳ vật gì chỉ cần ở trong tầm nhìn của nó, đều bị nó nhìn chăm chú một cách thụ động.

“Thứ này thật là kỳ quái, rốt cuộc ở bên ngoài nó trông như thế nào?”

Lý Hỏa Vượng vừa chạy vừa nghĩ thầm trong bụng.

Cứ như thế đuổi theo, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng bỏ công không vô ích, hắn cách Tịch Nguyệt Thập Bát ngày càng gần, năm mét, ba mét, một mét!

Lý Hỏa Vượng đang chạy điên cuồng đột nhiên giơ tay phải lên, hai chân vừa mới giẫm xuống đất đã chuẩn bị tóm lấy đám màu đỏ.

Nhưng thời điểm sắp bắt được, một bàn tay từ đằng sau đưa tới, nắm lấy cổ tay hắn.

“Lý...Lý Hỏa Vượng? Ngươi là bạn học Lý Hỏa Vượng ở lớp bốn năm hai đấy sao?”

Lý Hỏa Vượng trừng mắt dữ tợn, nhận ra hắn ta là một người đàn ông trung niên đầu trọc, chừng năm mươi tuổi.

Người đàn ông đẩy chiếc kính vuông trên mặt, nhìn thanh niên trước mặt nói tiếp:

“Quên rồi sao? Ta là giáo viên dạy lớp của ngươi, giày của ngươi đâu?”

Lý Hỏa Vượng nhìn lấy gương mặt quen thuộc, có chút thất thần, theo bản năng mở miệng:

“Đồng lão sư?”

“Ta nhớ mẹ ngươi xin phép cho ngươi nghỉ học với lí do bị ốm đúng không? Thế nào rồi? Có khá hơn chút nào chưa?”

Đồng lão sư vui vẻ nói, vươn tay ra, kéo cổ áo bị đè dưới lớp áo ra ngoài đầy thân thiết.

Nhìn người thầy trước mặt đã giúp đỡ mình rất nhiều trong trường học, trong ánh mắt Lý Hỏa Vượng để lộ một trận đấu tranh.

Nhưng hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, hất tay ra, liều mạng đuổi theo đám màu đỏ ở phía xa.

“Ảo giác!! Tất cả chỉ là ảo giác!! Các ngươi đừng mơ có thể gạt ta!! Tất cả đều là giả!!”

Nhìn theo bóng lưng của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Đồng lão sư hiện ra một tia lo lắng, sau đó liền móc chiếc điện thoại trong túi ra.

“Xin chào? Có phải là mẹ của Lý Hỏa Vượng đó không? Ta là giáo viên dạy toán của hắn ta năm hai trung học, a đúng đúng đúng, xin chào xin chào, ta đã bắt gặp con trai của ngươi trên đường Hoa Sen, hắn không có mang giày.”

“Một trăm phần trăm không có nhìn nhầm đâu, đúng là hắn, ta dạy nhiều năm như vậy, không thể nhìn nhầm học sinh cũng ta được, vâng vâng vâng.”

Lý Hỏa Vượng hai mắt đỏ ngầu, trên tay cầm những mảnh vỡ thủy tinh nhặt được, điên cuồng dòm ngó xung quanh trên phố, tìm bóng dáng của Tịch Nguyệt Thập Bát:

“Chết tiệt! Nó đã đi đâu cơ chứ?”

Tiếng còi cảnh sát ở đằng xa hắn không chút mảy may để ý đến, bởi hắn biết những thứ đó đều là giả.

Sau khi điên cuồng tìm kiếm, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại trước cổng một trường mẫu giáo.

Hắn nhìn lũ trẽ đang xếp hàng tập thể dục buổi sáng, Lý Hỏa Vượng trên khuôn để lộ một nụ cười khiến người ta khiếp sợ:

“Haha! Bắt được ngươi rồi!”

Hàng rào sắt trông giống như đồ chơi bao quanh trường mẫu giáo cơ bản không thể ngăn Lý Hỏa Vượng lại, chỉ hai ba lần hắn liền trèo vào.

Hắn xông tới, một quyền đấm ngã cô giáo mầm non, rồi Lý Hỏa Vượng lao về phía bọn trẻ, nhất thời tiếng gào khóc chói tai vang lên.

Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng cũng không để ý đến những người khác, giống như một con đại bàng đang bắt gà, hắn bế một cô bé trong bộ quần áo gấu trúc, trông chỉ năm sáu tuổi, rồi dùng ánh mắt long sòng sọc nhìn vào cặp kẹp tóc màu đỏ anh đào trên tóc của nàng.

Cô bé kia rõ ràng đã bị một phen khiếp sợ, khóe mắt rưng rưng, nói với vẻ nhút nhát:

“Thúc thúc, ta sợ.”

“Vẫn đang cải trang sao? Ngươi không gạt được ta đâu!!”

Lý Hỏa Vượng rống lên đầy giận dữ, giơ lên miếng thủy tinh trong tay.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát nhanh chóng tới gần, tiếng phanh của lốp xe cọ sát mặt đất vang lên:

“Dừng lại! Cảnh sát đây, giơ tay lên!”