Chỉ cần những mánh khóe này không còn tác dụng, thì sợ là nó còn chẳng bằng cả nữ nhân chân nhỏ lúc trước. Du lão gia đều có thể dễ dàng giải quyết cả đám.
Sau khi nghĩ xong đối sách, Lý Hỏa Vượng chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện hai tay mình đều bị trói ở trên giường.
Nhưng mà thứ này cũng trói không được Lý Hỏa Vượng, hắn đã sớm quen thuộc với mọi thứ trong ảo giác. Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn micro đầu giường, vờ nói chuyện như lúc trước.
"Hôm nay là tiểu tỷ tỷ nào trực? Mau cởi trói cho ta, ta mắc tiểu."
Không bao lâu sau, liền có một y tá mập kích động xông vào, cởi trói cho Lý Hỏa Vượng.
"Cục cưng của ta ơi!! Tiểu Lý ngươi rốt cuộc cũng tỉnh táo rồi?! Lần này sao lâu như vậy, thật sự làm ta sợ chết khiếp, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!"
"Ngươi đợi một lát, ta lập tức đi thông báo cho Dương Na tới đây, bạn gái nhỏ của ngươi nếu biết ngươi khôi phục, khẳng định sẽ vui vẻ tới nhảy dựng lên. Ngươi không biết trong khoảng thời gian này cô ấy đã khóc bao nhiêu lần đâu."
Lời nói của y tá cũng không khiến lòng của Lý Hỏa Vượng dấy lên một tia gợn sóng. Mặc kệ nơi này tốt đẹp cỡ nào, nhưng giả chính là giả.
Tĩnh Tâm sư thái luôn nói trong lòng tâm tố luôn tràn ngập hoang mang, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không cho rằng như vậy, hắn đã nhận rõ hết thảy, tuyệt đối sẽ không xem nơi giả dối này thành hiện thực.
Thừa dịp y tá xoay người lao ra ngoài thông báo cho bác sĩ, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoay người xuống giường, dựa theo lộ tuyến trong lòng bắt đầu chạy trốn.
Lý Hỏa Vượng rất quen thuộc cái bệnh viện này.
Rất nhanh hắn đã đi tới cửa bệnh viện, quen tay leo rào, mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu to huýt còi của bảo vệ đằng sau. Chỉ vùi đầu lao ra đường cái.
"Ảo giác, những thứ này đều là ảo giác!"
Lý Hỏa Vượng hiện tại không có thời gian để ý tới những ảo giác này, bọn Bạch Linh Miểu hiện tại còn đang bị Tịch Nguyệt Thập Bát khống chế, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."
Đi tới trên đường, bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng trên người Lý Hỏa Vượng rõ ràng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người thậm chí còn giơ điện thoại lên.
"Ớ, người này bị sao thế? Sao lại đi chân đất? Không lạnh à?"
"Ngươi xem trên quần áo hắn có tên bệnh viện, trời ạ, là từ bệnh viện tâm thần chạy ra! Có cần báo cảnh sát không?"
"Thật hay giả đó? Có phải là mấy người nổi tiếng trên mạng không? Mấy người đó vì hot mà việc gì cũng dám làm."
"Giả, đều là giả, ta đã bị các ngươi lừa gạt một lần, tuyệt đối không bị lừa lần thứ hai!"
Hàm răng cắn chặt tới bật máu, Lý Hỏa Vượng ở trong lòng kiên định hò hét.
Lý Hỏa Vượng dựa theo ký ức, vòng bảy tám cua đi tới Ngô gia đại viện. Nhưng trong ảo giác, giờ phút này hắn lại đứng ở giữa đường cái."
Tuy rằng xe ô tô ở bốn phía không ngừng vυ"t qua, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không chút sợ hãi, vì hắn biết, những thứ này đều là giả, đều là ảo giác, xe căn bản không đυ.ng được mình.
Lý Hỏa Vượng nhìn đàn xe như nước trước mặt, lớn tiếng hô lên:
"Bạch Linh Miểu! Nhặt chuông của ta lên! Rung chuông! Gọi Du lão gia ra! Lý Hỏa Vượng bên cạnh các ngươi là giả! Bảo Du lão gia công kích hắn!"
"Ting..ting..ting..ting!!!!"
Vì "công lao" của Lý Hỏa Vượng, cho nên chẳng bất ngờ khi đường cái xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông.
Giờ phút này, tất cả còi ô tô đều vang lên. Nhưng Lý Hỏa Vượng lại nở nụ cười, vì hắn biết Bạch Linh Miểu đang làm theo lời mình nói. Những tiếng còi này đều là kết quả khi tiếng chuông bị ảo giác làm vặn vẹo.
Lúc này, chủ của một chiếc xe thể thao màu đỏ thò đầu ra khỏi cửa sổ, kiêu ngạo hét lớn:
"Bị điên hả! Muốn chết đúng không! Mau cút đi! Coi chừng ông đây phế ngươi!"
Lý Hỏa Vượng đang trong trạng thái phấn khởi nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm kia, hắn cảm giác được một đạo ánh mắt bắn tời từ trên xe thể thao kia.
Hắn đi tới, nhếch miệng lại lộ ra hàm răng trắng hếu, cúi đầu nói với chiếc xe thể thao màu đỏ kia:
"Haha, thì ra ngươi ở trong ảo giác là thực thể. Tịch Nguyệt Thập Bát, ta tìm thấy người rồi!"
Tịch Nguyệt Thập Bát vẫn luôn không chịu hiện thân ở Ngô gia thôn thế mà lại dùng cách này xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, không thể không nói, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục hét lên với mấy sư huynh muội mình không nhìn thấy bên cạnh:
"Tất cả mau nhìn về phía ta, mặc kệ trước mặt ta là thứ gì! Cứ nhanh chóng tấn công nó! Thứ này chính là Tịch Nguyệt Thập Bát!
Lúc này, chủ xe thể thao cũng chú ý tới dòng chữ bệnh viện tâm thần An Định màu đỏ ở ngực trái của Lý Hỏa Vượng.
Hắn nhất thời bị dọa giật mình, không còn kiêu ngạo như vừa rồi, hoảng hốt chui vào trong xe đóng cửa sổ lại. Sau đó run rẩy cầm điện thoại lên.
"Alo! 110 đúng không? Các ngươi màu tới đây! Bên vòng xoay lớn có bệnh nhân tâm thần chạy ra này! Đúng, chính là cái vòng xoay lớn cạnh Wal-Mart ấy, nhanh lên!"