Hắn nghe vậy cũng sốt sắng:
“Cái gì mà là phân của trâu nhà ngươi, ta nói đó là phân của trâu nhà ta! Không được, phân trâu này nhất định phải là của ta.”
Đứa bé kia để hai tay lên mặt làm mặt quỷ với hắn:
“Lêu…lêu…lêu…lêu, một người lớn như ông già như ngươi lại đi giành phân trâu với con nít!”
Mặt mo của hắn lập tức đỏ lên, giơ gậy định dạy cho tên tiểu tử không biết kính già yêu trẻ này một bài học.
Thấy đối phương làm mặt quỷ nhanh chóng chạy đi, hắn lập tức không nhịn được mà bật cười.
“Mình cũng lớn thế rồi, sau còn tức giận với một đứa bé chứ.”
Hắn chống gậy, chậm rãi ung dung đi tới tiểu viện mình sống cả đời, chậm rãi ngồi xuống xích đu, an tĩnh nhìn lá cây rụng trong sân, nhớ lại một người bình thường như mình.
Lúc này ngoài cổng truyền tới tiếng trêu chọc của hàng xóm cũ.
“Ông già kia, năm nay ngươi tám mươi bốn tuổi rồi đó, nói nghe cho hay thì là bảy mươi ba tám mươi bốn đó, Diêm Vương chưa gọi ngươi đi à, khi nào thì ngươi đi? Hahaha…”
“Ha, lão già này chỉ biết rủa ta, xem ta có mắng lại không này.”
Ngay khi hắn vừa định ngồi dậy khỏi xích đu, trong lòng hắn chợt có cảm giác mình đã đến lúc rồi. Lúc trước thường nghe mấy người già nói trước khi chết sẽ có báo hiệu, không ngờ là có thật.
Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh đang ngày càng nhỏ, dường như mình đang đi lên trên, cơ thể nhẹ nhàng, rất thoải mái.
“Hóa ra...đây chính là cảm giác khi chết đi ư?”
Nhưng một khắc sau xung quanh đột nhiên thay đổi, bắt đầu vặn vẹo, ngay cả gương mặt nhăn nheo kia cũng bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo.
Lúc thì biến thành thiếu niên mười mấy tuổi, lúc thì biến thành một lão tăng trên đầu chấm ba châm, đồng thời còn cố gắng chuyển thành một lão già.
Nhưng sau mấy lần thay đổi cấp tốc, cuối cùng trên mặt của hắn lại trở thành một vị thiếu niên.
Nhìn vách tường màu trắng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, trong lúc nhất thời hắn ngẩn người, ba vấn đều quan trọng xuất hiện trong đầu hắn.
“Ta là ai? Đây là đâu? Ta muốn làm gì?”
Đúng lúc đó có hai người mặc đồ bệnh nhân đi ngang qua cửa sổ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Ta khác mấy ngươi, ta là bệnh tâm thần nhưng không phải bệnh tâm thần. Bệnh tâm thần là dây thần kinh hoặc chốt ngón tay bị bệnh thôi, bệnh tâm thần hoàn toàn không bẩn như cái tên của nó. Ầy, ngươi xem thử đi, bệnh như Tiểu Lý mới là sảng khoái đó, ngày nào cũng nói năng bậy bạ tự mình hại mình.”
“Ngươi bớt nói đôi câu đi, tiểu tử đó cũng đáng thương, còn trẻ mà đã bệnh nặng vậy rồi.”
“Tiểu tử Lý Hỏa Vượng đó chẳng lẽ còn biết nhảy ra mắng ta nữa à? Ha, nếu thật sự được vậy thì tốt, ta tình nguyện bị mắng hai câu.”
“Lý Hỏa Vượng?”
Ngay lúc đó, Lý Hỏa Vượng đã nhớ ra mọi thứ, sau khi xem nhanh một lượt những chuyện vừa mới xảy ra trong đầu, hắn lập tức hiểu được mọi chuyện.
Vẻ mê mang trên mặt Lý Hỏa Vượng lập tức bị sự dữ tợn thay thế, hắn nổi giận gầm lên.
“Ta hoàn toàn không phải hòa thượng, cũng không phải ông già gì đó, ta là Lý Hỏa Vượng! Mười tám tháng chạp trộm tên của ta!”
…
Lý Hỏa Vượng ngồi trên giường bệnh nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ngờ, Tịch Nguyệt Thập Bát còn cổ quái hơn những thứ mà hắn đã gặp từ trước tới giờ. Nó cư nhiên có thể thay đổi nhận thức, lặng yên không một tiếng động thay thế thân phận của một người.
Hơn nữa còn có thể chuyển đủ loại thân phận của người khác lên mình.
Lúc trước khi hắn biến thành ông già, phỏng chừng lúc ấy nếu hắn thật sự cho rằng mình đã chết thì chỉ sợ mình sẽ chết thật.
Chết kiểu đó, sợ là ngay cả Đan Dương Tử cũng không thể kích phát.
Chỉ là nó nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Lý Hỏa Vượng lại là một kẻ điên, muốn thay đổi nhận thức của một người điên không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ảo giác mà trước kia hắn vẫn luôn cố ý tránh né, không ngờ bây giờ lại biến thành vũ khí mấu chốt giải trừ khống chế của đối phương.
Tịch Nguyệt Thập Bát dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ có thể sửa đổi một loại nhận thức. Nhưng Lý Hỏa Vượng là tâm tố, là một kẻ có tới hai nhận thức hiếm thấy.
Nhìn đám bệnh hữu đang phơi nắng bên ngoài, Lý Hỏa Vượng cũng không lập tức động thủ, mà bắt đầu yên lặng tính toán.
"Hiện tại ta không thể cứ ngồi chờ ở đây được, nói không chừng sau khi ảo giác rút đi, Tịch Nguyệt Thập Bát rất có thể sẽ sửa đổi nhận thức của ta lần nữa. Ta nhất định phải dựa vào hành động trong ảo giác để gây ra ảnh hưởng tới bên kia."
Cũng may trong tay Lý Hỏa Vượng cũng không phải không có kế hoạch dự phòng. Trải qua hai sự kiện lần trước, hắn đã hiểu được những thứ xảy ra trong ảo giác cũng sẽ đồng thời ảnh hưởng tới hiện thực. Vì vậy hắn cũng có hiểu biết nhất định về Tịch Nguyệt Thập Bát.
Lý Hỏa Vượng ghi nhớ con đường mình vừa đi qua vào lòng, hắn hiện tại cần trở về, trở lại Ngô gia đại viện, nhắc nhở những người khác, Lý Hỏa Vượng kia là một tên giả mạo!
Từ đầu đến cuối, Tịch Nguyệt Thập Bát đều chỉ dám chơi sau lưng, ngay cả ló cái đầu ra cũng không dám mạo hiểm. Như vậy có thể suy đoán, năng lực đối kháng chính diện của nó khẳng định không được.