Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 151: Của Nhà Ta




“Được rồi, tối hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người cũng đã mệt rồi, bây giờ cũng chỉ có thể như thế thôi, chờ trời sáng rồi chúng ta đi nói thử.”

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng cũng đã nói vậy, hắn cũng không nói gì nữa, quay người trở về sương phòng ở phía Tây.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mấy sư huynh đệ khác đều đã rời khỏi phòng ngủ.

Chờ sau khi hắn rời khỏi phòng mới kinh ngạc khác hiện, mấy sư huynh sư muội lại như không hề có chuyện gì, ngồi húp cháo chung với người Ngô gia, rõ ràng vừa rồi họ đã đối xử với Ngô Thanh như thế.

“Mau tới ăn cơm đi, ta là trưởng thôn Ngô hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, trưởng thôn Ngô không phải là người hẹp hòi.”

Lý Hỏa Vượng lên tiếng nói với hắn.

…..

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy, Ngô Thanh còn sưng nửa bên mặt khẽ hừ một tiếng, bưng bát dời ghế đi, quay lưng về phía thanh niên vừa ra khỏi sương phòng phía Tây.

“À, thế thì lại lòi ra ta hẹp hòi rồi. Lý sư huynh, ngươi thuyết phục hắn chắc tốn không ít bạc nhỉ?”

Hắn nói xong cũng đi thẳng vào trong đại đường, cầm một cái bánh cao lương màu vàng nhạt trong chén lên gặp.

“Ài, tên nhóc này, ngươi nói chuyện kiểu gì thế hả, có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi đúng không?”

Ngô Thanh có Lý Hỏa Vượng làm chỗ dựa, rõ ràng khí thế cũng khác hắn lúc bị trói đêm qua.

Nghe thấy lão già này còn dám chửi cả mẹ mình, trong lòng hắn cũng không nhịn được, lửa giận bùng lên lập tức.

Keng một tiếng, trường kiếm chém sắt như chém bùn được rút ra, chĩa thẳng vào Ngô Thanh râu dê.

“Có gan thì ngươi lặp lại lần nữa xem!”

“Làm gì đó, làm gì đó!”

Sáu đứa con trai và tám đứa cháu trai của Ngô Thanh để chén xuống, xắn tay áo lên, hung hăng xông tới.

“Mẹ kiếp, lão tử sợ các ngươi chắc? Ai dám bước đến thử xem? Mạng người trong tay lão tử tận mấy trăm, không ngại thêm vài mạng nữa đâu, có gan thì cứ bước tới đi.”

Thấy ánh mắt bất thiện của những người trước mặt, hắn theo bản năng cảm thấy cực kỳ bực bội, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn.

“Buông kiếm xuống cho ta, đi ra ngoài cửa đứng đi!”

Một tiếng quát lớn phá hỏng bầu không khí dầu sôi lửa bỏng này.

Thấy sắc mặt của Lý Hỏa Vượng cũng đã nghiêm lên, hắn biết sư huynh thật sự tức giận rồi, khinh bỉ lườm người Ngô gia một chút rồi thu kiếm đi ra ngoài cửa.

Giọng của Lý sư huynh sau lưng vẫn không ngừng truyền vào tai hắn.

“Cụ già à, người trẻ tuổi đều xốc nổi thế đấy, thích khoác lác dọa dẫm nhưng thực chất đều là giả cả, tên tiểu tử này chưa từng giết ai đâu.”

“Hừ, tên nhóc miệng cọp gan thỏ, bộ ta nhìn không ra chắc? Ôi trời, mấy tên nhóc ranh này còn tưởng mình nhiều năng lực đó mà, cũng chỉ là một tên trẻ trâu thôi, lão hán ta ăn muối còn nhiều hơn hắn ăn cơm nữa.”

Hắn nghe nói vậy thì tức giận định quay lại, mình nhỏ thì có làm sao, mười bốn tuổi không phải là nam nhân à? Lão già này chỉ biết cậy già lên mặt.

Nhưng khi hắn cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Lý Hỏa Vượng bắn lên người mình, trong lòng hơi căng thẳng, vội chạy ra ngoài cửa.

Vừa sáng sớm, con đường thôn đã nổi lên một tầng sương trắng thật mỏng, bầu không khí cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Hai tay hắn duỗi thẳng và duỗi tấm lưng mệt mỏi, sau đó lột miếng vá trên ống tay áo của mình ra, ngồi xổm nhìn con kiến trên mặt đất.

“Này hòa thượng, ngươi ngồi xổm đó làm gì thế?”

Hắn đứng dậy, chỉnh lại tăng bào màu vàng trên người, nho nhã lễ độ chắp tay trước mặt nói với thiếu nữ tóc trắng trước mặt.

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tại, bần tăng đây đang xem thiền.”

“Haha, hòa thượng ngươi thú vị đấy, giống như một đứa bé, nhìn kiến dọn nhà mà bày đặt bảo là xem thiền gì đó.”

Nhìn đôi lông mi màu trắng của thiếu nữ khẽ run rẩy, hòa thượng lập tức thất thần như đang nhớ lại gì đó.

Nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu bắt đầu đọc kinh Phật, ánh mắt cũng không dám tùy tiện nhìn thiếu nữ trước mắt rồi động Phật tâm nữa.

“Ngươi cứ ngồi đó mà xem thiền đi, tạm biệt.”

Dõi mắt nhìn thiếu nữ kia đi vào sân Ngô gia, hắn phát hiện trong sân còn có không ít những gương mặt lạ chưa từng thấy bao giờ.

“Nhà trưởng thôn Ngô có khác tới ư? Sao mấy ngày trước không nghe nói gì nhỉ?”

Hòa thượng đứng yên nhìn những vị khách đường xa kỳ lạ trước mặt, chợt vỗ trán.

“Ta làm sao thế nhỉ, sao lại nhiều chuyện như mấy người đầu thôn, hỏi thăm chuyện nhà của người ta được chứ? Người xuất gia không lưu luyến thứ gì, ta vẫn nên đi niệm kinh của ta thôi.”

Hòa thượng nhanh chóng xoay người chuyển Phật châu trong tay, đi về chùa miếu của mình.

Đi một hồi, hắn thấy trên mặt đất có một đống phân, hắn còn chưa kịp tới gần thì một đứa trẻ vác giỏ trúc trên lưng đã hốt phân trâu bỏ vào giỏ trúc sau lưng mình.

“Đây là phân của trâu nhà ta, là của nhà ta!”