Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 150: Không Xem Người Khác Là Người




“Lý sư huynh, có phải chúng ta lại phá hư quy củ nữa rồi không? Chẳng phải họ đã nói không cho chúng ta làm những con vật này bị tổn thương ư?” Câu nói của Tiểu Mãn làm tất cả mọi người cảm thấy cả người lạnh toát.

Nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ vậy, hắn vừa nhấc chân phải lên, đạp mạnh xuống, giẫm cái đầu hồ ly dưới chân nhão nhoẹt.

“Quy củ cái rắm gì! Đều là cố tình làm ra vẻ bí ẩn cả thôi, nếu thứ này đấu chính diện được với chúng ta thì còn phải phí thời gian thế này làm gì? Về chuyện này, đừng để bị người khác dắt mũi, về sân thôi.”

Thời gian chừng nửa nén hương lại trôi qua, họ lại thấy ánh sáng trong sân Ngô gia.

“Lý Hỏa Vượng!”

Một tiếng gọi như truyền đến từ một nơi cực kỳ xa xăm khiến họ đều dừng lại.

“Ai đó!”

Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn vào trong bóng tối nhưng vẫn không phát hiện được gì cả.

“Ngươi cứ lừa gạt tiếp đi, một ngày nào đó ngươi sẽ không lừa tiếp được đâu. Mười tám tháng chạp, ta cho ngươi biết, ta nhất định phải có được đôi mắt này của ngươi!”

Sau khi buông lời độc ác, hắn dẫn những người khác trở về sân Ngô gia đèn đuốc sáng trưng.

Thôn trưởng râu dê nằm sấp trên mặt đất bị cột vào cây cột, bát canh rau trộn trên mặt bàn bị bưng lên, giội thẳng lên mặt hắn.

“Khụ khụ…”

Chờ Ngô Thanh mơ màng mở mắt ra, lập tức thấy gương mặt đầy lệ khí của Lý Hỏa Vượng, hắn sợ hãi run lẩy bẩy.

“Hóa ra các ngươi là bọn cướp đường!”

Bộp, một bạt tai vung tới, nửa gương mặt Ngô Thanh sưng phồng lên đến nỗi có thể thấy được bằng mắt thường, hắn lập tức bị tát cho choáng váng.

“Nói đi, mười tám tháng chạp ở đâu? Rốt cuộc nó và các ngươi có quan hệ thế nào?”

“Các ngươi đang nói gì thế? Ta...Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là thôn Ngô gia, cả thôn đều mang họ Ngô, nếu các ngươi thật sự muốn động thủ thì nên suy nghĩ kỹ đi.”

Thấy bộ dạng giả vờ như không biết của Ngô Thanh, hắn đã nứt miệng, để lộ cái răng trắng.

“Cụ già, ta đây là lễ trước binh sau*, mười tám tháng chạp cho liên quan đến sống chết của ta, nếu ngươi còn mạnh miệng bảo vệ nó thì cũng đừng trách ta ra tay nặng.”

*trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

Nói xong, hắn giơ ngón tay phải bị nạy móng tay còn đang chảy máu lên, vỗ vỗ một đống dụng cụ trên vạt áo mình.

“Những thứ này ta cũng không chỉ định dùng riêng cho mình, vào thời khắc mấu chốt, mấy thứ này cũng giống như chìa khóa có tể mở ra trái tim của tất cả mọi người.”

Nghe nói vậy, Bạch Linh Miểu lo lắng vừa bước lên một bước đã bị Tiểu Mãn kéo lại, nàng khẽ lắc đầu.

“Các ngươi...Rốt cuộc các ngươi muốn gì hả? Mười tám tháng chạp gì chứ? Tiết thanh minh vừa mới qua, còn rất lâu mới tới mười tám tháng chạp, nhóc à, ngươi ta cho ta đi, lão nhân ta cũng đáng thương lắm.” Ngô Thanh sợ đến mức mặt mũi tái mét.

Thấy đối phương còn mạnh miệng, tay phải Lý Hỏa Vượng co lên, một cây gậy trên thân mọc đầy lưỡi dao móc câu xuất hiện trong tay hắn.

Trên mặt Lý Hỏa Vượng nở nụ cười tàn nhẫn, hắn cầm cái gậy dài đáng sợ này, cực kỳ chậm rãi đưa tới gần xương bả vai của Ngô Thanh.

Rõ ràng Ngô Thanh luống cuống, hốt hoảng kêu to, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không chịu nói ra bất kỳ tin tức nào liên quan tới mười tám tháng chạp.

Thấy lưỡi dao kia đã đâm rách quần áo, một bàn tay to từ phía sau đặt lên cổ tay hắn.

“Được rồi, xem ra hắn thật sự không biết gì cả.”

“Không thử một chút thì sao biết được? Rõ ràng loại người này rất bất thường, mới vừa vào thôn đã nói quy củ gì đó rồi, chắc chắn hắn có liên quan tới mười tám tháng chạp.”

“Tỉnh táo lại đi, ngươi cũng đâu phải loại người này, ngươi như vậy sẽ chỉ càng giống với Đan Dương Tử hơn thôi.”

Nghe nói vậy, trong lòng hắn lập tức lộp bộp một chút. Trong lúc bất tri bất giác, đúng là càng ngày mình càng không xem người khác là ngươi, giống như đúc tên Đan Dương Tử bắt người luyện đan kia.

Hắn nhanh chóng thu lại cái gậy trong tay, quay lại nói:

“Cảm ơn đã nhắc nhở, Lý sư huynh, nếu không nhờ huynh lên tiếng thì suýt chút ta đã không nhận ra rồi.”

Ngay sau đó hắn thấy một Lý Hỏa Vượng mặc đạo bào màu đỏ ngòm lộ ra nụ cười yếu ớt quen thuộc.

“Đều là sư huynh đệ, nói mấy câu khách sáo này làm gì, bây giờ nên nghĩ xem không có manh mối gì khác thì tiếp đến phải làm sao đi.”

Hắn cau mày nhìn lão già suýt ngất trước mặt, nghĩ xem tiếp đến phải làm thế nào.

Dù vừa rồi ra tay nặng có thể là bị Đan Dương Tử ảnh hưởng nhưng đồng thời hắn cũng biết nó liên quan đến thời gian ngày càng gấp rút này.

Không tìm được mười tám tháng chạp thì không giải quyết được Đan Dương Tử bám trên người mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngày càng giống Đan Dương Tử.

“Hay là chúng ta đợi trời sáng rồi đi hỏi mấy thôn dân khác đi? Cố gắng thì biết đâu mấy người khác biết.” Cẩu Oa nhắc nhở.