Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1509: Quan Sát




Lý Hỏa Vượng hung dữ bước qua ngưỡng cửa cũ nát, sải bước lớn đi về phía sa mạc.

Sa mạc rất khô và nóng, mồ hôi xem lẫn máu không ngừng chảy xuống, nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng không khát, đi thẳng mải miết theo con đường từng đi qua.

Nhưng sa mạc rất lớn, đi đâu hình như cũng giống nhau, nhất thời Lý Hỏa Vượng không chắc chắn mình có đi đúng đường không.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng thấy một điểm đen phía xa, hắn cất bước đi lại gần phía bên đó.

Sau khi đi được khoảng năm phút, Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt điểm đen.

Cho đến lúc sát gần, cuối cùng Lý Hỏa Vượng nhìn rõ điểm đen đó là cái gì, đó là Trần Hồng Du đã chết trước đó, màu đen là một tầng ruồi nhặng dày chi chít đậu trên người nàng.

...

Lý Hỏa Vượng lại gần, ruồi nhặng trên thi thể lập tức bị kinh sợ vù vù một tiếng bay vút lên trời, có không ít ruồi nhặng bay đến hút chỗ vết thương của Lý Hỏa Vượng.

Dưới ánh nắng gay gắt, Lý Hỏa Vượng nheo mắt quan sát qua đường bay của đàn ruồi, hắn gật đầu với ruồi nhặng, bước qua Trần Hồng Du có đây côn trùng trong bảy lỗ mắt mũi miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Đi từ ban ngày cho đến trời tối, rồi lại từ trời tối đi đến trời sáng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy giếng ngầm quen thuộc đó, hắn đi vào trong.

Khi đến công xưởng lần nữa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ngọn lửa đặt trước đó vẫn chưa tắt, nhưng đã lụi nhỏ đi rất nhiều, một số người đang không ngừng bận rộn làm việc gì đó trên dây chuyền sản xuất trong công xưởng bốc lửa này.

Khi thấy Lý Hỏa Vượng xuất hiện, một số người hung hãn đeo vải băng trên người cầm các loại súng giới bao vây về phía Lý Hỏa Vượng với ánh mắt dữ tợn.

Lý Hỏa Vượng đã lấy lại bình tĩnh nhìn họ, khi thấy họ cầm súng chĩa vào mình, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra sau lưng, chậm rãi rút Đồng Tiền Kiếm ra.

Đúng lúc tiếng súng vang lên, đồng thời cũng có âm thanh da thịt bị đồng tiền rạch chém vang lên.

Đạn không ngừng bắn lên cơ thể chồng chất vết thương của Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn không hề sợ hãi, bởi vì bây giờ hắn đang nắm giữ thiên đạo cái chết.

Ngày trước, công xưởng này không phải là đối thủ của mình, bây giờ mình đã hấp thụ nhiều thiên đạo như vậy, thì nó càng không thể nào là đối thủ của mình.

Cùng với Lý Hỏa Vượng bỗng rung cổ tay, ba người bên trái lập tức đầu lìa khỏi cổ, máu nóng hỏi không bị ràng buộc bắn vút lên trời.

“Na Na! Ngươi nhìn đi! Người nhìn thấy chưa? Chúng ta sắp có thể quay ngược thời gian rồi!"

Lý Hỏa Vượng vừa tấn công đám người này, vừa giải thích với cái đầu buộc ở lồng ngực mình.

“Ngươi đợi ta! Ta sắp xong rồi! Ngươi đợi ta đấy!"

Lý Hỏa Vượng nhảy lên, rồi đáp xuống nặng nề, trực tiếp chém kẻ địch trước mắt thành hai nửa, các loại màu sắc rơi xuống đất.

Đúng lúc này, tiếng động cơ chói tai vang lên, ánh sáng mạnh từ bên trái chiếu đến khiến Lý Hỏa Vượng gần như không mở nổi mắt.

Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, thì thấy một chiếc xe việt dã hàn kích nhọn ở đầu xe đỗ ở phía không xa. Bốn gã đàn ông cao lớn thô kệch cầm các loại vũ khí nóng ngồi bên trên nhìn mình. Chiếc xe đó rất to, giống như cái đầu của con mãnh thú khổng lồ dữ tợn.

Tiếng ầm ầm vang lên, bốn chiếc bánh xe của xe việt dã đó mau chóng chuyển động xông về phía Lý Hỏa Vượng. Lý Hỏa Vượng dồn lực nhấn mạnh hai chân xuống đất, cầm chặt Đồng Tiền Kiếm lao về phía chiếc xe việt dã đó. Cùng với ánh sáng lạnh lóe lên, chiếc xe việt dã đó trực tiếp bị chém thành hai nửa, xăng dầu trong suốt men theo thùng xăng bị chém vỡ tràn xuống khắp mặt đất.

Nhìn xăng dầu chảy xuống đất, Lý Hỏa Vượng đưa tay chà sát mạnh xuống mặt đất giống như đánh củi lửa.

"Lua!"

“Ầm!” một tiếng vang lên, tiếng nổ dữ dội vang lên, cùng với tiếng nổ này, các loại mài sắc đan xen hòa tan lẫn nhau.

Cuối cùng những màu sắc này dần dần hòa lẫn, dần dần lắng động, cuối cùng hình thành một chiếc bánh trung thu socola café.

Âm thanh xung quanh bỗng nhiên lọt vào trong tai Lý Hỏa Vượng như thủy triều.

“Chương trình tết trung thu đúng là càng ngày càng chán.

"Đúng thế, còn không bằng đợi ban nhạc của giám ngục.

“Giường số hai mươi sáu! Đến giờ uống thuốc rồi!"

Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh, môi trường quen thuộc, cánh tay trái lành lặn hoàn chỉnh chứng minh hắn đã làm được. Mình đã quay về.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười kích động khiến người xung quanh sợ giật mình, nhưng họ cũng không cảm thấy bất ngờ với việc này, chỉ đi vòng qua Lý Hỏa Vượng từ xa.

Lý Hỏa Vượng cầm bánh trung thu nhét vào miệng, nhai từng miếng lớn, khi cảm thấy có mảnh giấy ẩn giấu bên trong, hắn càng nhai mạnh hơn, càng cười tươi hơn.

Đúng lúc những người khác đi xem biểu diễn, Lý Hỏa Vượng cố gắng tỏ ra điềm đạm, định quay người đi vào phòng vệ sinh.

Nhưng đúng lúc này, một màn khiến Lý Hỏa Vượng không kịp ngờ đến diễn ra.

Chỉ thấy Dịch Đông Lai mặc áo blouse trắng chặn trước mặt hắn ở hành lang phía xa, vô cùng chấn kinh nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt.

1059 chữ