“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Những chuyện vừa xảy ra thì sao? Tại sao lại quay lại rồi?"
“Ngươi... nhớ hết hả?"
Dù thế nào Lý Hỏa Vượng cũng không ngờ, lần đảo ngược thời gian này, ngoại trừ mình biết đã xảy ra cái gì ra thì Dịch Đông Lai cũng biết! Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Khi thấy vài bệnh nhân phía xa đang nhìn về phía bên này, Lý Hỏa Vượng vội càng giữ chặt Dịch Đông Lai.
“Không được hành động bừa bãi! Người muốn người khác coi ngươi bị tâm thần hả?"
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Dịch và Lý Hỏa Vượng cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về hướng cửa.
“Tinh!” quẹt thẻ, cổng sắt được mở ra.
Thấy hai người đi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, hai chị em họ Ba đến đón người tỏ ra rất bất ngờ.
Lý Hỏa Vượng chẳng thèm để ý nàng, trực tiếp ngồi lên xe.
“Gọi điện cho Triệu Sương Điểm đi"
Sau khi kết nối điện thoại với Triệu Sương Điểm, chiếc ô tô bắt đầu chuyển hướng, đi về phía biệt thự của Thanh Vượng Lai.
Ngắm cảnh sắc bên ngoài, Lý Hỏa Vượng huơ điện thoại với Dịch Đông Lai, hai người mau chóng trò chuyện qua điện thoại.
Không biết đã qua bao lâu, cùng với chiếc xe phanh lại, tòa nhà quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng mở cửa xe bước lớn xông vào, không nhìn đến Trần Hồng Du đang xem tivi trong phòng khách, hắn mau chóng xông lên tầng ba.
Vừa mở cửa, khi thấy Dương Na ôm hai đầu gối mình, dựa vào góc tường, nước mắt của Lý Hỏa Vượng lập tức rơi xuống.
Hắn xông đến ôm chặt Dương Na vào lòng, bất kể thế nào cũng không buông.
“Lý Hỏa Vượng? Sao ngươi biết nàng ở đây?"
Thanh Vượng Lai mỉm cười cùng những người khác đi vào trong phòng.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu.
“Ra ngoài hết đi, ta muốn ở riêng với Na Na một lúc!"
“Đương nhiên, các vị, chúng ta đi thôi, cho đôi tình nhân chút không gian riêng tư.
Lý Hỏa Vượng ôm chặt Dương Na, nhìn chằm chằm không chớp mắt bóng hình của Thanh Vượng Lai rời đi.
“Thanh Vượng Lai, ngươi đợi đấy cho ta!"
Lý Hỏa Vượng đứng trên cổng thành phía Đông của Thượng Kinh Thành, ngẩn người nhìn tất cả phía dưới.
Tuy đã nhiễm sát, nhưng dân chúng trong thiên hạ vẫn phải sống, chắc chắn là có nhiều kẻ liều mạng hơn, cũng có nhiều cuộc ẩu đả cãi vã trong cuộc sống hơn.
“Năm mươi đồng rốt cuộc ngươi có bán không! Không bán ta chặt chết ngươi!"
“Tên nhãi nhà ngươi! Nhìn thấy chưa, đây là cổ của ông đây, ngươi có giỏi thì chặt đi! Mẹ kiếp, tưởng ta sợ ngươi thật đấy hả?"
“Mẹ kiếp, ngươi dám thiếu cân thiếu lạng! Thiếu bao nhiêu lạng! Lão nương sẽ cắt bấy nhiêu thịt trên người ngươi!"
Nhìn cuộc sống của dân chúng trong Thượng Kinh Thành, nhìn từng khuôn mặt đó, lúc này Lý Hỏa Vượng cứ cảm thấy tất cả đã rất xa rất xa.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhìn thấy điều gì, đồng tử lập tức co cực nhỏ, hai chân dậm xuống, dẫm lên ngói vụn phủ đầy rêu xanh mau chóng xông về phía bên đó.
Cơ thể nhanh chóng xuyên qua các lá cờ trắng hoa sen, Lý Hỏa Vượng đến trước mặt Bạch Linh Miểu ngồi khoanh hai chân trên đài hoa sen.
Nhìn Bạch Linh Miễu lành lặn không tổn hại, Lý Hỏa Vượng cũng không thể kiềm chế cảm xúc của mình, lập tức xông lên, ôm chặt đối phương vào lòng.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hai khuôn mặt của Bạch Linh Miểu lập tức lộ vẻ bực bội và xấu hổ.
“Ngươi làm gì thế hả! Cũng không nhìn xem đây là nơi nào!"
Cùng với bốn tay của nàng cùng vung lên, cơ thể của hai người lập tức biến mất trên đài hoa sen.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng hoàn hồn lại, phát hiện mình đã ở trong khuê phòng thiếu nữ có mùi hương thơm thoang thoảng.
Hắn buông Bạch Linh Miểu ra, ngắm thật kỹ thiếu nữa trước mặt, thấy trong bốn con mắt của nàng không ngừng tỏa ra sát khí.
“Ngươi nhiễm sát rồi ư?"
Lý Hỏa Vượng liền ngẩn người, nhưng sau đó lại lên tiếng nói:
“Không sao, nhiễm sát thì nhiễm sát, chỉ cần người không sao là tốt rồi.
Lúc ở Bạch Ngọc Kinh, khi thấy Vô Sanh Lão Mẫu và Bạch Linh Miểu dung hợp lại với nhau, hắn thực sự sợ Bạch Linh Miểu không quay về nữa.
Chỉ thay đổi tính cách thôi, mình không quan tâm những việc này.
Lý Hỏa Vượng hơi sợ, giang hai tay lần nữa ôm chặt đối phương, siết mạnh đến mức dường như muốn nhét đối phương vào trong cơ thể mình.
Nhưng không đợi Lý Hỏa Vượng vuốt ve an ủi, Bạch Linh Miếu đã đẩy hắn ra, đưa tay cởi áo của mình.
“Mau lên đi, ta còn có việc bên phía Thiên Trần Quốc.
“Đợi đã, Miểu Miểu, ta không có ý đó.
Lý Hỏa Vượng cười không được khóc không xong vội vàng giữ bốn tay của đối phương, sau khi nhiễm sát, tính cách của Miểu Miểu trở nên phóng khoáng hơn không ít.
“Miểu Miểu, ta không có ý gì khác, chúng ta đã rất lâu không ở riêng với nhau rồi, ta chỉ muốn ôm ngươi thật lâu thôi"
Nhìn cô gái trước mặt, Lý Hỏa Vượng cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ngửi hương thơm trên mái tóc của đối phương, những việc hai người cùng trải qua trước đây không ngừng hiện lên trong đầu, một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng lên tiếng nói:
“Miểu Miểu, ngươi không thể đi, bây giờ ta chỉ còn lại ngươi thôi"
Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của đối phương, sát khí trong mắt Bạch Linh Miếu dần tiêu tan.
1014 chữ