Ngẩn người nhìn ký hiệu đó, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu đây là gợi ý của Triệu Sương Điểm để lại cho mình trước khi chết, còn có cơ hội!
“Cái này, có nghĩa là gì? Vô hạn? Tuần hoàn?"
Lý Hỏa Vượng nhìn ký hiệu này, cùng với tư duy khó khăn, vẻ mặt hắn càng lúc càng đau khổ. Nhưng bất luận hắn nghĩ thế nào, cuối cùng cũng không hiểu ký hiệu của Triệu Sương Điểm để lại có nghĩa là gì.
Cho dù hắn hết sức dùng cánh tay gãy không ngừng gõ lên đầu của mình, nhưng vẫn không có tác dụng, đau đớn đã biến mất.
“Tại sao? Tại sao ngươi không thể nói tử tế chứ? Tại sao không thể nói thẳng ra chứ! Cứ bắt ta phải đoán!"
Lý Hỏa Vượng tức giận xông đến, đá mạnh một cái vào thi thể của Triệu Sương Điểm.
Khi thấy thi thể Triệu Sương Điểm bị mình đá trước mặt, đôi mắt của Lý Hỏa Vượng tức đến quẫn trí liền sáng lên.
“Ta không hiểu vì ta nắm giữ thiên đạo mơ hồ, tuy tạm thời không rõ thiên đạo của Triệu Sương Điểm là gì, nhưng chỉ cần ta có thể hấp thụ thiên đạo của nàng, chắc chắn ta sẽ hiểu thông tin nàng để lại rốt cuộc là bí mật gì!"
Lý Hỏa Vượng hiểu ra tất cả, lập tức định nuốt chửng thiên đạo trong cơ thể Triệu Sương Điểm.
Nhưng khi hắn lật tìm mấy cái thì cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, cơn buồn ngủ liên miên không dứt bắt đầu dâng lên, không những cơ thể không còn sức lực, hơn nữa những đau đớn trên cơ thể cũng dần dần biến mất.
Đây không phải dấu hiệu tốt gì, trước đây Lý Hỏa Vượng đã từng cảm nhận tình trạng này, ngay đau cả đau đớn cũng đang biến mất, đó là cảm giác sắp chết, mình sắp phải đi theo bước chân của các Ti Mệnh khác.
"Không, không được! Ta không thể chết, bây giờ ta vẫn không thể chết! Nếu ta chết, thì xong hoàn toàn! Bây giờ ta là cơ hội duy nhất!"
“Mau, mau nghĩ cách, nhất định có cách!"
Lý Hỏa Vượng cố hết sức giãy dụa, nhưng cho dù hắn đâm con dao trong tay vào đùi mình, cơn buồn ngủ càng lúc càng trầm trọng.
Không biết là chuyện gì, nhưng khi hắn hoàn hồn lại, thì thấy thi thể của Dương Na thanh thản nằm trước mặt mình, giống như đang ngủ say.
Lý Hỏa Vượng bị giật mình hoảng sợ bởi cảnh này, loạng choạng không ngừng lùi lại.
“Không! Na Na! Ta không thể làm như vậy! Ta không thể cướp đoạt thiên đạo cái chết của ngươi! Ta không thể!"
Tuy nói như vậy, nhưng khi Lý Hỏa Vượng loạng choạng ngã xuống đất, sắp bị cơn buồn ngủ hoàn toàn đánh sập, hắn bi phẫn gào thét với vẻ mặt méo mó.
“Thanh Vượng Lai! Ngươi cứ đợi đấy cho ta!"
Hắn thực sự không muốn làm như vậy, nhưng nếu bây giờ hắn không muốn chết, thì cách duy nhất chính là cướp đoạt thiên đạo của Vô Sanh Lão Mẫu.
Mình nhất định không thể chết, nếu mình chết, Dương Na thực sự không quay về được.
Lý Hỏa Vượng chảy nước mắt máu dùng chút sức lực cuối cùng, bò đến bên cạnh Dương Na, run rẩy đỡ cái đầu của nàng, hôn một cái đầy tình cảm.
Khi hoàn toàn nuốt chửng thiên đạo cái chết, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cảm giác sắp chết trên cơ thể mình dừng lại, không nặng thêm cũng không giảm đi.
Tuy tạm thời không chết được, nhưng Lý Hỏa Vượng rơi nước mắt ôm chặt cái đầu của Dương Na, lúc này lại đau lòng đến gần như không thể thở nổi.
Nhưng mặc dù như vậy, Lý Hỏa Vượng không có thời gian đau lòng, vì nếu bây giờ hắn dừng lại, thì tất cả cố gắng trước đó đều tốn công vô ích.
“Không sao, Na Na, ta sẽ không bỏ lại ngươi cô đơn một mình ở đây, chúng ta cùng đi!"
Lý Hỏa Vượng cố gắng trấn tĩnh vuốt mái tóc của Dương Na, vòng qua cổ của mình, Lý Tai cúi đầu nhìn, thì thấy hỗn độn không ngừng biến hóa của Vô Sanh Lão Mẫu treo trên lồng ngực bầu bạn với mình.
"Na Na! Chúng ta đi! Chúng ta cùng nhau đi! Sự việc vẫn chưa kết thúc! Vẫn còn cơ hội chuyển biến!"
Lý Hỏa Vượng loạng choạng đứng lên, đi về phía Triệu Sương Điểm, tiếp tục việc vẫn chưa hoàn thành trước đó.
Sau khi hắn đứng lên với con mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm ký hiệu trên màn hình máy tính. Nhìn mãi nhìn mãi, hắn dần dần hiểu được ý nghĩa phía sau của ký hiệu đó, công xưởng đó mới là cơ hội phá cục diện, công xưởng đó chưa chết!Cho dù mình trúng độc, cho dùng họ chết hết, nhưng vẫn còn cơ hội, sự việc vẫn chưa kết thúc! Chỉ cần mình tìm được công xưởng và giết nó, quay ngược thời gian về trước đó lần nữa! Tất cả có thể bắt đầu lại!
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, lập tức không hề do đự đứng lên, định ra khỏi nhà đi tìm công xưởng ở sa mạc đó. Đúng lúc hắn đi qua bên cạnh Đầu Tử, nhìn kính bản to phản quang trên mặt hắn, Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống, tháo kính ra đeo lên mặt mình, sau đó cũng cướp đi thiên đạo trên người Đẩu Tử.
Khi Lý Hỏa Vượng đứng lên, cùng với thiên đạo truyền vào người, hắn cảm nhận được mình tốt hơn trước đó nhiều.
Lau mạnh khóe miệng, hắn không hề do dự nắm chặt vũ khí đi ra cổng lớn đóng chặt đó.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển tóm then cửa, hắn hít thở mạnh dùng lực đẩy cánh cửa, sa mạc quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
1040 chữ