Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 149: Phá Hư Quy Củ




Nàng vừa dứt lời, bên kia tường truyền tới giọng nói gần như sắp khóc của Cẩu Oa.

“Lý sư huynh, nha đầu chết tiệt này hoàn toàn không có cơ thể, nàng chỉ có mỗi cái đầu thôi!”

Soạt một tiếng, bé gái kia lập tức co lại xuống tường, ngay sau đó tiếng kêu cực kỳ thảm thiết của Cẩu Oa truyền đến.

“Ngươi rung lục lạc đi!”

Lý Hỏa Vượng cắn răng, nhanh chóng phóng đến cổng sân Ngô gia.

Lúc bọn hắn đi sang bên kia tường thì thấy Cẩu Oa đang run rẩy khóc lóc quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, quần cũng đã ướt đẫm.

Lý Hỏa Vượng nhìn ngõ nhỏ đen như mực, đi tới bên cạnh Cẩu Oa, nắm chặt hắn lên, lấy lại lục lạc của mình.

“Đừng dập đầu nữa, mau nói đi, cái đầu vừa nãy chạy đi đâu rồi.”

Thấy Cẩu Oa run rẩy chỉ tay về phía Đông, Lý Hỏa Vượng hất hắn ra, một tay nhấc kiếm một tay xách đèn l*иg đuổi theo.

Xung quanh hoàn toàn đen nhánh giống như biến thành một con quái vật ăn thịt người, giương nanh múa vuốt giữa màn đêm và ánh đèn.

Nhưng chạy một đường hết tốc lực, Lý Hỏa Vượng cũng không đuổi kịp cái đầu bé gái kia, trái lại đã đi tới một nơi cực kỳ lạ lẫm, trông cũng gần đến cuối thôn, phía xa xa là rừng trúc.

Lý Hỏa Vượng không phát hiện được gì, thầm mắng một câu, quay người xách đèn l*иg trở về tụ họp với mấy người khác.

Không cần biết nha đầu kia là cái gì nhưng có thể đoán được đơn giản, dù nó không phải mười tám tháng chạp thì cũng có mối quan hệ mật thiết với mười tám tháng chạp, mười tám tháng chạp đang ở ngay đây.

Lúc Lý Hỏa Vượng đi đến trước những cái đèn l*иg kia thì lập tức ngẩn người, mấy người kia đều là đồng bạn của mình nhưng họ đều đứng tại chỗ, xách l*иg đèn đứng thẳng tắp, đồng loại quay lưng về phía mình.

“Các ngươi đang làm gì đó?”

Lý Hỏa Vượng cảnh giác lùi lại nửa bước, cầm chặt đạo linh trong tay.

Hắn vừa mới hỏi ra, tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại, mặt của họ đã thay đổi, tất cả gương mặt của họ đều đã biến thành mặt của nha đầu kia!

Mấy gương mặt nữ giống nhau như lúc đồng loạt cười.

“Hihihaha, ngươi lại phá hư quy củ rồi. Ngươi không cho ta kẹo, ta phải nói với những người khác, họ sẽ đến tìm ngươi.”

“Reng…reng…reng…reng…”

Trong chốc lát tiếng chuông chói tai vang lên, những bóng người kia như bóng tối bị ánh sáng chiếu rọi, nhanh chóng biến mất.

Mà tiếng chuông chói tai trong đêm hoàn toàn cực kỳ thu hút người khác, không lâu sau, Lý Hỏa Vượng thấy mấy sư huynh sư muội khác nháo nhào xông tới, không sót người nào, nhưng mà lần này gương mặt họ cũng không còn biến thành mặt đứa bé kia nữa.

Cẩn thận thẩm tra đối chiếu với họ một phen nhưng tin tức mà chỉ có đệ tử Thanh Phong Quán mới biết, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều là thật.

“Lý sư huynh, làm sao thế, vừa rồi xảy ra chuyện gì hả?”

“Không có gì đâu, thủ thuật che mắt thôi.” Lý Hỏa Vượng lắc đầu nhìn bóng tối xung quanh một vòng, sau khi không phát hiện điều gì bất thường mới dẫn mấy người khác về đường cũ.

Ngay khi họ vừa rời đi không lâu, một đôi mắt đỏ máu mở ra trong bóng tối.

Dọc đường trở về, xung quanh an tĩnh kinh người, trừ tiếng bước chân ra thì không còn âm thanh nào khác.

Đi bộ ở nơi thế này, trái tim của mọi người đều treo lên.

Nhưng mà đi chưa được bao lâu, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, đám Lý Hỏa Vượng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh và con mắt xanh biếc bỗng xuất hiện trong bóng tối.

Đây không phải là một đôi mà là một đám, thứ trong bóng tối cũng không hề làm gì cả, chỉ là những con mắt có to có nhỏ màu xanh biếc kia cứ nhìn chằm chằm vào họ như vậy.

Đám Lý Hỏa Vượng thấy như trong bóng tối sinh ra một con quái vật mọc đầy mắt khắp người vậy.

“Móa!”

Bị đối phương trêu đùa năm lần bảy lượt, Lý Hỏa Vượng bực bội, biểu cảm dữ tợn. Tay phải của hắn bỗng kéo ra phía sau, tấm thẻ trúc màu đó trước mặt nhanh chóng mở ra.

Lý Hỏa Vượng giơ ngón trỏ tay phải lên, cắm móng tay vào giữa khe hở sắc bén của rìa thẻ tre.

Một khắc sau, ngón tay hắn bỗng cắm về phía trước, cả trái tim đau đớn, thẻ tre mỏng kia vẫn đâm sâu vào giữa móng tay và thịt của hắn.

Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại nạy ra, móng tay của hắn rời khỏi chủ, mang theo máu tươi xoay tròn trốn vào trong bóng tối xung quanh.

Không lâu sau có một tiếng kêu thảm thiết, những con mắt xanh biếc trong bóng tối bắt đầu giảm bớt một đôi.

Lý Hỏa Vượng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn lại giơ ngón giữa lên, sau khi hắn nạy mất ba cái móng tay của mình, tất cả con mắt trong bóng tối đều biến mất, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi tanh hôi.

Lúc họ giơ đèn lòng qua, ánh đèn soi thảm trạng máu thịt be bét trong đó hiện ra trước mặt họ.

Đến lúc này, đám Lý Hỏa Vượng đã nhận ra những con mắt kia cũng không phải là tà ma gì mà là động vật trong rừng như linh miêu, nhím, hồ ly gì đó đều có cả. Nhưng mà bây giờ bọn chúng cũng chết cả rồi, thi thể đã nát thành từng mảnh nhỏ, không có phần nào là hoàn chỉnh cả.