Bạch Linh Miểu tự lẩm bẩm.
Lời nàng nói cũng là suy nghĩ trong đầu Lý Hỏa Vượng, một tin tức duy nhất liên quan đến mười tám tháng chạp mà hắn nhận được từ chỗ sư thái chính là tai họa này có màu đỏ.
Đám Lý Hỏa Vượng tới gần, thứ thấy đầu tiên đương nhiên là các nữ nhân đang giặt quần áo trên hồ, họ cầm quần áo lên, xì xào bàn tán đi vào trong làng.
Một đoàn người đội mũ rộng vành màu đen đến gần, rõ ràng gây sự chú ý trong làng, thanh niên trai tráng tụm năm tụm ba cầm một vài dụng cụ làm nông xông ra đầu thôn, ánh mắt cực kỳ đề phòng.
“Khách xứ khác, các ngươi đến thôn Ngô gia chúng ta làm gì hả? Đi ngang qua hay là đến thăm người thân?”
Một lão già để chòm râu dê đứng phía xa kêu gọi Lý Hỏa Vượng đầu hàng.
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng đảo qua trên mặt tất cả thôn dân, cũng không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào, chỉ nhìn từ bên ngoài thì rất giống một cái thôn bình thường.
“Mười tám tháng chạp sẽ ở đây ư?”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Chờ đến khi thấy trưởng thôn nói câu thứ hai, Lý Hỏa Vượng dẫn mọi người tới, chắp tay mở tấm bản đồ cho họ xem.
“Cụ già, phiền ngươi một chút, vị trí trên bản đồ này chính là thôn này của các ngươi ư?”
“Gì cơ? Hỏi đường à?”
Lão già kia cầm bản đồ, nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào mặt họ không hề chớp mắt, quan sát kỹ bất kỳ biểu cảm gì của họ.
Sau khi thương lượng một hồi, trưởng thôn gấp bản đồ lại, trả về:
“Khách xứ khác à, ngươi tìm nhầm chỗ rồi, vị trí trên bản đồ còn cách nơi này hai mươi ba mươi dặm nữa cơ.”
“Tìm nhầm ư? Còn chưa tới nữa à?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tính toán khoảng cách từ An Từ Am đến đây, Tĩnh Tâm sư thái nói mất hai trăm dặm, mình cũng không phải cái máy, tính sai cũng là chuyện bình thường.
“Hahaha, vậy tại hạ lỗ mãng rồi, không ngờ lại tìm nhầm chỗ.” Lý Hỏa Vượng hào phóng chắp tay trước mặt đối phương lần nữa.
“Nhưng mà cụ già này, mặt trời sắp lặn rồi, có thể cho chúng ta ngủ nhờ một đêm được không? Đi đường nửa tháng thế này, chúng ta thật sự hơi mệt.”
“Chuyện này…”
Rõ ràng ánh mắt trưởng thôn nhìn đám Lý Hỏa Vượng có sự cảnh giác.
“Cụ già, xin hãy tạo điều kiện cho chúng tôi đi.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười đến gần, tú bào thật dài quạt qua trước mặt đối phương.
Cảm giác lòng bàn tay hơi trĩu nặng, trưởng thôn lập tức biến sắc, dùng ngón tay sờ thử.
“Được thôi, sương phòng ở phía Tây nhà chúng ta còn trống, cho các ngươi ở vậy, nhưng nhớ là chỉ một đêm thôi đấy.”
Ngay khi hai chiếc xe ngựa đạp lên tảng đá mọc đầy rêu xanh đi vào trong thôn, Cẩu Oa nhích đến gần, nhỏ giọng nói: “Lý sư huynh, chẳng phải chúng ta tìm sai chỗ ư?”
Lý Hỏa Vượng hơi quay lại liếc nhìn những thôn dân đang trốn ở cổng nhìn lén ra ngoài.
“Lỡ chúng ta không đi nhầm thì sao? Lỡ đâu chỗ chúng ta đang tìm chính là nơi này thì sao?”
Hắn ra đời lâu như vậy rồi, chuyện quan trọng nhất mà hắn học được chính là dù người khác nói gì thì cùng lắm cũng chỉ tin được ba phần.
Nếu mười tám tháng chạp có thể biến thành bất kỳ hình dạng gì, vậy một cái thôn phức tạp thế này hoàn toàn chính là một nơi ẩn núp rất tiện.
Cũng không biết nó có ăn thịt người không nữa, nếu ăn thịt người thì thôn này cũng cực kỳ tiện kiếm ăn.
Ánh mắt hắn bắt đầu tìm kiếm, tìm toàn bộ màu đỏ trong thôn nhưng mãi đến khi vào thôn vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì màu đỏ.
Đi tới trước cổng đền thờ, trưởng thôn chắp tay nhìn những người trước mặt.
“Trước tiên ta phải nói rõ đã, thôn Ngô gia có rất nhiều quy củ, đây là những quy củ được truyền thừa từ đời trước, không thể nào thay đổi được. Các ngươi muốn ở hay đi thì cũng nhất định phải tuân thủ quy củ, nếu không làm được thì bây giờ đi sớm đi.”
“Quy củ?”
…
Sau khi thầm suy nghĩ một lượt, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu.
“Cụ già cứ nói đi, quy củ gồm những gì?”
“Đầu tiên, ở thôn Ngô gia chúng ta, không được phép mạnh miệng với người lớn tuổi, đặc biệt là với ta.”
Trưởng thôn râu dê giơ ngón trỏ lên.
“Chỉ có quy củ thế này thôi ư?”
Chẳng những Lý Hỏa Vượng thấy kinh ngạc mà ngay cả mấy người khác cũng cực kỳ kinh ngạc.
Họ vốn tưởng đây sẽ là một quy củ gì đó hiếm lạ lắm, không ngờ lại bình thường thế này.
“Cái này chẳng phải là gia quy à? Đừng nói là muốn lấy gia quy nhà mình ra để ràng buộc người ngoài đấy nhé?”
Lý Hỏa Vượng dùng tay đập Cẩu Oa bên cạnh một cái rồi nói với trưởng thôn:
“Ngài nói tiếp đi, chúng ta đang nghe đây.”
“Thứ hai là chính là khu rừng sát bên thôn bọn ta, thường xuyên có loài vật nhỏ bé chạy ra từ trong đó, không cần biết đó là con chuột hay là con cú, các ngươi cũng không thể đánh hay giẫm lên nó. Nếu như dọc đường gặp được thì các ngươi còn phải nhường đường cho chúng trước, trong quá khứ bọn chúng đã có ân với Ngô gia chúng ta.”
“Thứ ba, các ngươi là khách lạ, chỉ cần là nam thì không được phép nói chuyện với nữ nhân trong thôn chúng ta, mấy năm qua không có quy củ này nhưng mấy năm trước có người bán hàng rong lừa hai tức phụ của chúng ta đi! Ôi trời ạ, vừa nhắc tới người gánh hàng rong kia mà ta thấy tức rồi…”