Dưới sự nhắc nhở líu ríu không ngừng của trưởng thôn, đám Lý Hỏa Vượng dần hiểu rõ hơn về quy củ của thôn Ngô gia, những chuyện nhỏ nhặt nhất mà cũng nhắc đến rồi cấm này cấm nọ.
“Nước cạn nhiều rùa, quy củ của cái thôn nát này nhiều quá, hay là chúng ta đừng ở lại đây nữa.”
“Suỵt, yên lặng nghe đi.”
Lúc này quy củ của trưởng thôn cũng đã sắp đến hồi kết:
“Điều thứ mười một, ban đêm phải tắt hết đèn, không được đi ra ngoài, một điều cuối cùng nữa là không cần quan tâm đó là khi nào, phải chờ người khác quay lại rồi mới nói tiếp, tuyệt đối không được quay lưng về phía người khác nói chuyện.”
Nghe nói vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, hai điều cuối cùng khiến hắn cảm giác không bình thường cho lắm.
“Vậy nếu như ta vi phạm mấy quy củ này thì sẽ thế nào?”
“Vi phạm quy củ ư?”
Hai mắt trưởng thôn lập tức mở to hết mức có thể, nói rất dõng dạc:
“Phạt tiền! Vi phạm một lần thì phạt một lượng, còn vi phạm nữa thì phạt nữa, phạt đến khi nào không dám nữa mới thôi! Đừng nói chúng ta bắt nạt những người xứ khác như các ngươi, người trong tộc cũng giống vậy thôi.”
“…”
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng có ảo giác, có phải hắn đã nghĩ sai rồi không.
Cảm giác có người đang kéo vạt áo mình, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu với lão già dê rừng trước mặt.
“Yên tâm đi cụ già, chúng ta đều là người biết điều.”
“Ừm, vậy là tốt rồi, nếu không phải thấy các ngươi còn dẫn theo hai đứa bé thì ta sẽ không nói nhiều thế đâu, lớn rồi, không nhìn nổi con nít chịu khổ.”
Nói xong, hắn quay người đi vào đại viện, hai chiếc xe ngựa dừng lại trong sân, đám Lý Hỏa Vượng ôm chăn mền có chút mùi ẩm mốc vào sương phòng ở phía Tây.
Chờ quét dọn xong, mặt trời đã ngã về Tây.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, trưởng thôn lại tới, trên mặt tươi cười: “À nè nhóc, ngươi muốn ăn cơm tối ở đây không? Nếu muốn thì ta bảo mẹ đứa nhỏ làm nhiều một chút.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi, gật đầu nói:
“Vậy thì làm phiền cụ già rồi…”
Thấy lão già chắp tay sau lưng rời đi, Lý Hỏa Vượng nháy mắt với Tiểu Mãn:
“Ngươi đến phòng bếp giúp đỡ chủ nhà đi.”
“Ừm.”
Tiểu Mãn khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Người trong nhà trưởng thôn cũng nhiều, có sáu đứa con trai, hai đứa con gái, đã thế còn thêm bối phận cháu chắt, lúc ăn cơm có tận mấy chục người, cực kỳ náo nhiệt.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn dám chưa chấp đám Lý Hỏa Vượng. Ở trong thôn, chỉ cần đông con trai thì không ai dám gây sự cả.
Đừng thấy nhà có ba cổng vào mà nhầm, cơm Ngô gia ăn là cơm nếp, đồ ăn cũng là rau xanh được trồng trong ruộng, cực kỳ giản dị.
Mà lúc đám Lý Hỏa Vượng đi ra thì họ đã bắt đầu ăn cơm rồi, không hề có chút ý tứ chủ nhân chờ khách gì cả, mâm thức ăn mới đó mà đã thấy đáy.
“Cơm đằng kia kìa, tự xới đi, nông dân ăn cơm không nhiều quy củ thế đâu.”
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý, lắc đầu.
“Không cần lo, không cần lo.”
Hắn dẫn mọi người đi tới l*иg hấp ở góc tường, trong lòng bắt đầu đếm thầm.
Đúng lúc trong lòng hắn vừa mới đếm tới mười, sau lưng lập tức vang lên tiếng bát vỡ.
Lúc hắn xoay người lại thì thấy mấy chục người kia bao gồm cả trưởng thôn đều ngủ mê man.
“Haha, thuốc mê của tên gánh hàng rong kia cũng không tồi, quả nhiên là tiền nào của nấy.”
Không cần biết đám người này có phải bị thứ tà ma gọi là “mười tám tháng chạp” kia khống chế định gài bẫy mình hay không, dù sao thì Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có ý định tìm hiểu, dù sao tiên hạ thủ vi cường, làm thế nào cũng không nhầm được.
Theo từng cái xua tay của Lý Hỏa Vượng, những người khác nhanh chóng phóng đến sương phòng phía Đông của chủ nhà, bắt đầu tìm kiếm manh mối.
“Tìm chữ trước, sau đó hãy tìm những đồ vật bất thường khác, càng kỳ lạ thì càng phải chú ý, chẳng hạn như bài Phật bài vị gì đó, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc bọn hắn đang chơi trò gì.”
Lý Hỏa Vượng nói với mấy người khác.
Tìm hết từ Đông sang Tây, toàn bộ ba cổng sân đều bị đám Lý Hỏa Vượng tìm kiếm một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cũng không có gì bất thường cả.
“Sao lại không có chứ?”
Lý Hỏa Vượng đứng trong hành lang, cau mày suy nghĩ chuyện này.
Bận rộn cả ngày, trừ cánh rừng bên ngoài nhà trưởng thôn có hơi dị thường thì không phát hiện ra gì nữa.
“Chẳng lẽ vừa rồi mười tám tháng chạp ở trong rừng ư? Không đúng, ta vừa mới nhìn rồi, nhà trưởng thôn này được bao quanh trong rừng trúc, nếu mười tám tháng chạp trốn ở đâu đó thì chắc chắn là trốn ở đây.”
“Tìm được bạc trong nhà họ nè, tính sao đây?”
Lúc này Cẩu Oa nâng một chút bạc vụn trong tay lên.
Thấy ánh mắt Lý Hỏa Vượng liếc tới, Cẩu Oa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu bưng bạc về chỗ cũ.
Nhìn sắc trời hơi mờ tối bên ngoài, Lý Hỏa Vượng lại lên tiếng dặn dò:
“Lấy đuốc với lưỡi liềm ra, đốt đuốc lên đi.”
“Lý sư huynh, không phải là không cho châm lửa ư?”
Bạch Linh Miểu nghi ngờ hỏi.
Lý Hỏa Vượng nghe vậy, nhắm mắt lại, tay phải sờ lên một hàng dụng cụ tra tấn bên hông.