Đá huỳnh quang màu xanh lá cây lại được lấy ra dùng, lúc này xung quanh mới sáng hơn một chút.
Nhưng khi thứ ánh sáng xanh này chiếu khắp nơi thì lại làm cho màu của cây trúc càng trở nên xanh biếc giống như bị nhiễm bệnh. Là một loại màu sắc vô cùng bệnh trạng, chỉ nhìn thôi là đã khiến cho cả người không được tự nhiên.
Ánh đèn lắc lư, phảng phất như có thứ gì đó đang ẩn nấp sâu trong rừng trúc rậm rạp kia nhìn ra bên ngoài.
Lý Hỏa Vượng cố gắng nhìn rõ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Khi hắn vừa muốn xoay người, cái loại cảm giác giống như châm chích sau lưng lại xuất hiện.
"Đây là Tịch Nguyệt Thập Bát? Nó đang ở trong rừng nhìn ta? Rốt cuộc hình dạng hiện tại của nó là gì?"
Không chỉ Lý Hỏa Vượng, mà những người khác cũng cảm giác được.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng giày giẫm lên cỏ dại, không ai nói chuyện, bầu không khí dần dần trở nên ngột ngạt.
"Lý sư huynh...Ngươi…ngươi có cảm giác...cây trúc trên đỉnh đầu đang càng ngày càng tới gần chúng ta không?"
Nghe thế, tất cả mọi người đều chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy cây trúc bốn phía bỗng trở nên vặn vẹo, đầu trúc mang theo ánh xanh bệnh hoạn cứ thế mà uốn lượn rồi rũ thẳng tắp xuống đầu của họ.
…
“Đừng nhúc nhích, mọi người đừng nhúc nhích.”
Lúc giọng của Lý Hỏa Vượng vang lên trong rừng trúc tối tăm, tất cả lập tức cứng đờ tại chỗ.
Họ đứng đó không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn một hàng trúc nhọn xếp trên đỉnh đầu, sợ những thứ này sẽ cắm thẳng xuống.
“Mọi người đừng nhúc nhích nhé.”
Lý Hỏa Vượng nói, sau đó nhấc chân phải bước lên trước một bước.
Mấy người khác thấy cảnh đó thì trái tim lập tức nhấc lên cổ họng, nhưng sau khi đám họ thấy mấy câu trúc trên đỉnh đầu không có bất kỳ biến hóa nào thì lại rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hỏa Vượng bước tới vài bước, đồng thời nhìn xung quanh một vòng, cây trúc vẫn là cây trúc đó, không có gì thay đổi cả.
“Có khi nào...Có khi nào cây trúc ở cái nơi quái quỷ này đều dài như vậy không?” Cẩu Oa chần chừ lên tiếng.
Dù có phải là thế hay không thì Lý Hỏa Vượng cũng không dám đoán, một tay hắn bắt đầu rung lục lạc, Du lão gia hình thành từ đường cong nhanh chóng tuần tra xung quanh rừng trúc.
Một lát sau, lúc Du lão gia đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, biểu thị không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này trái tim Lý Hỏa Vượng mới thoáng thả lỏng.
Thứ làm hắn yên tâm không phải là những lời Du lão gia nói mà là cảm giác ánh nhìn chăm chú kỳ lạ kia đã biến mất.
Lý Hỏa Vượng cũng không thu Du lão gia lại ngay, mà mang theo nó đi về phía trước.
Dù tiếng lục lạc làm cho người ta hoa mắt chóng mặt nhưng dù sao cũng mạnh hơn cái được gọi là “mười tám tháng chạp” kia.
“Đi theo vào đi, chúng ta nhanh chóng qua khỏi cánh rừng này thôi.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa rung lục lạc đi vào trong rừng trúc, hắn dùng ngón tay mở khóa túi da, những dụng cụ tra tấn bên trong lập tức trải rộng trên vạt áo hắn, những vật này phát ra ánh sáng lạnh dưới ánh huỳnh quang của viên đá.
Giờ phút này, mỗi người đều nín thở cầm chặt vũ khí, người này đi sát người kia, sợ bị tụt lại phía sau thì sẽ không đuổi theo kịp.
Thời gian từng chút trôi qua, trúc nhọn trên đỉnh đầu cũng ngày càng thấp, thấp đến nỗi chạm đến trần của xe ngựa, trúc nhọn quẹt qua trần xe ngựa phát ra âm thanh sắc bén chói tai khiến mọi người cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng Du lão gia vẫn biểu thị không có bất kỳ kẻ địch nào.
Lúc đi qua rừng trúc kỳ lạ này, tất cả mọi người đều có chung cảm giác như đang chui trong miệng thứ gì đó, mà những trúc nhọn kia chính là răng nanh của thứ đó.
Trong hoàn cảnh này, Lý Hỏa Vượng cũng không biết mình đã đi được bao xa, cơn chóng mặt làm hắn có cảm giác mất nhận thức về thời gian.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được ở phía xa có ánh sáng, là lối ra!
Hắn hưng phấn dùng sức vung trường kiếm lên chém sắt như chém bùn, một mảng cây trúc bị chặt đứt, ánh nắng chói mắt rọi vào.
Mặt trời trên không trung làm cho mọi người vô thức híp mắt lại, thật sự quá chói mắt, nhìn vị trí của ánh mặt trời, bây giờ cũng đã là xế chiều.
Chờ tới khi tất cả mọi người nhìn về phía trước, không khỏi mở to mắt, không ngờ họ lại thấy được một cái thôn đằng sau khu rừng quái dị này.
Những căn nhà ngói xanh cao thấp không đều rải rác thành hàng, không có gì khác với những thôn mà Lý Hỏa Vượng đã thấy dọc đường.
Mà trên hồ nước trong veo thấy đáy ở ngay đầu thôn, có một vài đại cô nương và tiểu tức phụ vừa giặt quần áo vừa cười cười nói nói trò chuyện lặt vặt.
“Lý sư huynh, ngươi có chắc là nơi này không? Có khi nào chúng ta đã đi nhầm rồi không?”
Tiểu Mãn khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi thử.
Trong đầu nhanh chóng loại trừ vị trí mà Tĩnh Tâm sư thái chỉ cho, Lý Hỏa Vượng thu đạo linh vào trong ngón tay, bước về phía thôn xa xa.
“Đều là nhà lao cả thôi, đừng buông lơi cảnh giác, có lẽ đây chỉ là một hình ảnh giả lập của “mười tám tháng chạp” thôi.”
“Mười tám tháng chạp...Là một cái thôn ư?”