Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 144: Vào Rừng




"Mau xem, Lý sư huynh về rồi."

Không biết là ai nói những lời này, những người khác nghe xong thì nhao nhao quay đầu. Chỉ thấy Lý Hỏa Vượng tay cầm một cái túi da trâu lớn đang đi về phía sân.

Đứng giữa đám người, Lý Hỏa Vượng đặt túi da trâu trong tay lên bàn rồi mở ra.

Trong cái túi được đính núi, vừa vặn có thể treo tất cả những thứ bên trong lên một cách gọn gàng.

Hắn bắt đầu kiểm kê từng thứ treo bên trong, là những lợi khí mới tinh bôi dầu hạt cải, là thứ hắn đặc biệt chế tạo.

Kìm sắt lớn, dùi sắc bén, xẻng nhỏ to bằng móng tay cái, châm dài có gai ngược.

Những thứ này nhìn rất quái lạ, hơn nữa đều làm người ta sởn cả vai gáy.

Cẩu Oa dùng tay phải cầm một cái thìa có góc cạnh vô cùng sắc bén lên nhìn.

"Lý sư huynh, ngươi làm gì thế? Sao cái này nhìn không giống binh khí gì hết, trái lại lại giống như hình cụ? Ví dụ như cái này, giết người không được, nhưng nếu dùng để móc mắt thì…"

Tiếng của Cẩu Oa đột nhiên im bặt, hắn bị lời nói vừa rồi của mình dọa sợ.

Hắn lập tức nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước ở đảo Lau Sậy, người nọ dùng kìm kẹp răng mình, kẹp vỡ mắt mình.

Lý Hỏa Vượng cướp đồ trong tay hắn về.

"Chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm thế nào rồi?"

"Hỏi, hỏi thăm đucợ rồi. Trong rừng sâu có rắn ăn thịt người. Ngươi xung quanh thường sẽ không tới đó, hơn nữa mấy con rắn kia cũng rất an phận, chưa bao giờ bò ra ngoài."

Cẩu Oa nhìn mấy thứ trên bàn, trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.

Lý Hỏa Vượng cầm cái xẻng nhỏ thử so sới ngón tay, sau đó cất về, đeo cả túi ra sau lưng.

"Đi, xuất phát.”

"Giờ cũng trưa rồi, chúng ta đi giờ thì tối mất. Hay là chúng ta ở lại một đêm rồi hãy đi?"

Đề nghị của Tôn Bảo Lộc chỉ nhận lại cái trừng mắt lạnh lùng của Lý Hỏa Vượng.

"Ta nói đi!”

Xe ngựa bắt đầu chuyển động, chậm rãi lăn bánh về phía khu rừng ăn thịt người kia.

Khi mặt trăng treo cao, đám người Lý Hỏa Vượng rốt cuộc cũng đến đích.

Chỉ thấy một mảnh rừng trúc vô cùng rậm rạp hiện ra trước mặt họ, ánh đom đóm bên trong lúc ẩn lúc hiện.

Mà con đường vào rừng cũng giống như một con rắn dài, uốn lượn chui vào trong rừng trúc, nhìn cỏ dại trên mặt đất, chứng tỏ con đường này hẳn là rất lâu không có người đi.

Lý Hỏa Vượng cũng không có lỗ mãng xông vào, căn cứ theo cách nói của Tĩnh Tâm sư thái, Tịch Nguyệt Thập Bát là một loại tà ma vô cùng thiện biến, không ai biết hình dạng của nó ra sao, lại có uy hϊếp gì với mình.

Hắn đứng bên ngoài ranh giới khu rừng, yên lặng nhìn vào bên trong.

Thời gian trôi qua từng chút một, tất cả mọi thứ bên trong đều rất bình thường. Các loại sinh vật sống trong đó đều không có bất kỳ sự thay đổi nào. Lý Hỏa Vượng thậm chí có thể nhìn thấy có một vài con chuột trúc đang ôm trúc gặm.

Cho đến khi trời sáng, Lý Hỏa Vượng lúc này mới ngừng quan sát.

Lý Hỏa Vượng vừa ăn mì vừa nói với những người khác:

"Bên ngoài thoạt nhìn không có gì bất thường, chờ ăn xong bữa này, chúng ta liền đi vào. Sau khi đi vào, ta không cần các ngươi làm gì khác, chỉ cần làm đúng một việc ta nói. Nếu, ta nói là nếu."

Nói đến đây, biểu tình Lý Hỏa Vượng trở nên ngưng trọng:

"Nếu hành vi và cử chỉ của ta xuất hiện dị thường, các ngươi canh chừng ta, đừng để ta chạy loạn."

Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân khiến lần này Lý Hỏa Vượng dẫn họ theo.

Khi ảnh hưởng của Hắc Thái Tuế biến mất, Lý Hỏa Vượng cảm giác được không gian bốn phía bắt đầu trở nên không chân thật, những ảo giác kia dường như có thể cắn nuốt hắn bất kỳ lúc nào.

Đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn đã dẫn đám người này đi cùng.

Nghe được yêu cầu kỳ lạ này, những người khác nhìn nhau vài lần rồi gật đầu.

"Khoảng thời gian đó hẳn là sẽ không quá dài, chờ ta trở về thì tốt rồi."

Lý Hỏa Vượng nói xong liền hớp một ngụn canh. Lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn tới, nhẹ nhàng túm tóc của Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức cảm thấy da đầu đau đớn.

"Làm gì đấy?"

Lý Hỏa Vượng không vui nhìn Bạch Linh Miểu, chủ nhân của bàn tay

"Có tóc bạc thì phải nhổ ngay, mẹ ta nói, nếu giữ lại, tóc bạc trên đầu sẽ càng ngày càng nhiều."

Lý Hỏa Vượng bắt đầu tăng tốc độ vớt mì.

Bạch Linh Miểu ngồi khép chân bên cạnh Lý Hỏa Vượng.

Nàng đưa tay ra, muốn sờ vào quyển sách tre sau lưng Lý Hỏa Vượng.

"Lý sư huynh, ngươi vẫn luôn đem theo thứ này…"

Nhưng còn chưa đợi nàng đυ.ng tới thì Lý Hỏa Vượng đã đứng bật dậy, bưng chén đổ toàn bộ nước canh vào bụng, sau đó ném chén vào trong nồi sắt rỗng.

"Đi, vào rừng.”

Tất cả mọi người sau khi ăn no uống đủ thì đứng lên đi theo Lý Hỏa Vượng vào con đường nhỏ.

Rõ ràng đang là sáng sớm, nhưng vừa vào rừng, xung quanh lập tức tối sầm lại.

Rừng trúc rậm rạp giống như một bình chướng, che khuất ánh mặt trời trên bầu trời.