Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 143: Cuốn Sách




Không nói còn tốt, vừa nói xong, nước mắt của Cẩu Oa liền chảy xuống.

"Lý sư huynh đưa toàn bộ vàng cho người khác rồi, một đồng cũng không giữ lại! Sớm biết như vậy lúc trước ta đã không dạo kỹ viện, trước mua một nương tử về đã rồi tính sau!"

"Cái gì?! Đều đưa cho người khác hết rồi? Sao các ngươi lại không cản hắn lại? Các ngươi cũng không phải không biết đầu óc của Lý sư huynh có vấn đề!"

Tiểu Mãn lo lắng hô.

"Ta cản rồi đấy! Ngày hôm qua khi hắn tặng vàng thì ta đã cản rồi! Nhưng ta cản cũng cản không được."

Tiểu Mãn xoay người vội vàng chạy ra bên ngoài, nhưng việc nàng làm nhất định là vô ích. Đêm qua một đêm không ngủ, vàng có lẽ đã được đưa tới am An Từ.

"Yên tâm đi, ta vẫn còn chừa lại một ít để làm lộ phí đi đường."

Mang theo tâm tình nặng nề, đám người Tiểu Mãn lần thứ hai bước lên hành trình. Loại chuyện này, nói thật thì họ cũng không có quyền quyết định.

Thủy phỉ là do Lý Hỏa Vượng giết, vàng cũng là do hắn cướp, hắn muốn đem đi tặng thì cũng không ai có tư cách ngăn cản.

Chỉ là sự chênh lệch nội tâm giữa một đại gia giàu sụ đột nhiên thành một kẻ nửa cắc cũng không, thật sự có chút làm cho người ta khó có thể thích ứng.

Tiểu Mãn mở mắt ra, nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng đang ngồi như tượng bên đống lửa trại nhìn sách tre. Nàng nhẹ nhàng chui khỏi trăng, sau đó đi về phía cánh rừng phủ sương sớm.

Đi tới một bãi cỏ u tĩnh, Tiểu Mãn móc ra một quyển sách, cầm lấy trường đao bên hông rồi bắt đầu bày tư thế giống như trong sách.

Lưỡi đao vung lên trên không trung, thoạt nhìn tuy xa lạ, nhưng đôi mắt kiên định của Tiểu Mãn tỏ rõ nàng đang học rất nghiêm túc.

"Vù~"

Lưỡi đao dừng lại, nàng giật mình nhìn Lý Hỏa Vượng đang đứng trước mũi đao.

Lý Hỏa Vượng vẫn là Lý Hỏa Vượng cuae trước kia, trên cổ đầy vết sẹo, gương mặt đượm mỏi mệt.

"Cuốn sách này từ đâu ra?"

Lý Hỏa Vượng đi tới, nhặt sách từ trên mặt đất lên lật lật. Phát hiện phía trên chỉ có một ít hình vẽ tiểu nhân giơ kiếm, không có bất kỳ văn tự nào, thoạt nhìn giống như một quyển kiếm phổ.

"Không phải trước đây ngươi đã nói để chúng ta mua những gì chúng ta muốn sao? Ta đi tìm tiêu sư, dùng vàng đổi sách với hắn."

Tiểu Mãn trả lời.

"Đây là võ công mà tiêu sư nào cũng có, ta phải tốn một số tiền lớn mới mua được nó, là thật đó."

Ngay sau đó, Tiểu Mãn nhẹ giọng cười cười.

"Sau khi giết cha, ta đã suy nghĩ, nếu lúc ấy trong tay ta có một thanh đao thì có phải hắn sẽ không dám bán ta và muội muội không?"

"Cho nên ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn một chút, có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể bảo vệ những người khác."

Nghe được lời của Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng yên lặng gật đầu, rồi xoay người đi về phía trại.

Tiểu Mãn nhìn bóng lưng kia, trong lòng có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng hô lên:

"Lý sư huynh, Bạch sư muội thật tâm đối với ngươi, kính xin ngài đừng phụ lòng nàng!”

Bước chân Lý Hỏa Vượng không ngừng, hắn sải bước đi ra ngoài rừng.

"Đưa cuốn sách này cho những người khác xem cùng, có lẽ họ có thể học được chút gì."

Cả đường đi đi dừng dừng, tuy rằng có xe ngựa, nhưng hai trăm dặm đường cũng tốn mất nhiều ngày.

Khi sắp đến nói, Lý Hỏa Vượng dẫn theo những người khác dừng chân tạm nghỉ ở một cái thôn cách vị trí kia không xa.

Trong một tiểu viện nhỏ, mấy kẻ rảnh đến chán cùng nhau xúm lại đánh bài. Cẩu Oa buồn bực ngáp một cái, nhìn Tôn Bảo Lộc ở đối diện rồi hỏi.

"Lý sư huynh đi đâu thế? Sao cả ngày hôm nay cũng chẳng thấy bóng người. Rõ ràng là sắp đến nơi rồi, nhưng sao lại cứ phải ngừng ở chỗ này chờ? Không giống với cách làm thường ngày của hắn gì cả."

Vừa nghe Cẩu Oa nói, Tôn Bảo Lộc vừa rút một lá bài ra đánh lên bàn.

"Ta thấy Lý sư huynh đi tìm thợ rèn trong thôn, hình như là đang muốn làm cái gì đó. Đúng rồi Cẩu Oa, Lý sư huynh chẳng phải bảo ngươi đi hỏi thăm tin tức sao? Sao bây giờ ngươi vẫn còn ngồi đây đánh bài? Không sợ hắn trở về mắng ngươi sao?"

"Cẩu Oa cái gì mà Cẩu Oa! Gọi ta là Tào Tháo!"

Cẩu vô cùng không vui ném ra một lá bài.

"Cái thôn này có bao lớn, hỏi thăm chút chuyện cần gì phải tốn công. Huống chi ta còn mang hai tên nhóc kia đi theo, hỏi một lát là đã hỏi xong hết. Nghe mấy người già trong thôn nói, cánh rừng phía tây có rắn ăn người. Nói chúng ta đừng bao giờ qua đó."

"Các ngươi muốn tới đó à? Đi không được, thật sự đi không được đâu. Mẹ ta mười năm trước từng nhìn thấy trên trời có rắn đang bay!"

Chủ nhà đang xem đánh bài kế bên xen vào nói.

"Không sao không sao. Dù sao Lý sư huynh rất lợi hại, chỉ cần hắn ở đây, cho dù là rắn gì thì cũng không thể tới gần hắn được. Ấy ấy, đợi một chút, ai đánh lá này thế, ta thắng rồi ha ha ha. Nói rồi đó, tất cả trứng trong mì của các ngươi đều là của ta."