Bạch Linh Miểu vươn tay xoa nhẹ mái tóc đen của đối phương.
“Không cần, ta ghét lũ nam nhân ấy, ta muốn làm một nữ nhân tự lập!”
Tiểu Mãn kiên định nói.
“Ta không cần phụ thuộc vào tên nam nhân nào mà vẫn có thể sống thật tốt!”
“Hà cớ phải thế này hả Tiểu Mãn tỷ?"
Bạch Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên, nàng muốn hỏi liệu có phải do phụ thân Tiểu Mãn trước kia đã để lại bóng đen quá lớn trong lòng nàng khôn, nhưng lời vừa ra đến cổ họng lại đành nuốt xuống.
Thấy Tiểu Mãn xoay người quay lưng lại với chính mình, Bạch Linh Miểu vòng tay qua eo nàng ôm thật nhẹ.
“Tiểu Mãn tỷ, nếu sau này ngươi không có nơi nào để đi thì hãy đến nhà ta đi. Sau này ngươi sẽ làm mẹ nuôi của con ta, ngươi thấy sao?”
Tiểu Mãn không trả lời mà chỉ ưu tư nhìn vào bức tường trước mặt.
“Ngươi định gả cho Lý sư huynh thật sao?”
Bạch Linh Miểu không trả lời, chỉ xấu hổ vỗ nhẹ vào người nàng ta một cái.
"Hay ngươi cứ cân nhắc chẩn thận lại lần nữa đi? Ta chỉ đang muốn tốt cho ngươi thôi, mặc dù Lý sư huynh là ân nhân của chúng ta. Nhưng cũng không nhất thiết phải đền ơn theo cách ấy, suy cho cùng hắn....hắn cũng là người như vậy."
…
"Hắn ta là loại người gì vậy? Lý sư huynh chẳng phải tốt lắm hay sao?"
Phảng phất như đồ của mình bị bôi nhọ, Bạch Linh Miểu có vẻ có chút mất hứng.
"Hắn...."
Tiểu Mãn có chút do dự.
"Ngươi thật sự cảm thấy Lý sư huynh không có vấn đề? Nếu hắn không có vấn đề, thì vì sao lúc trước tên đầu hói lại bắt hắn làm dược dẫn? ”
Trong phòng an tĩnh lại, kỳ thật ở chung lâu như vậy, mọi người đều biết rõ ràng, so với vấn đề ngoại hình của những người khác, vấn đề đầu óc của Hỏa Vượng khó giải quyết nhiều.
Chỉ là mọi người cố ý tránh đề tài này mà thôi.
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu có chút ảm đạm.
"Vậy thì sao? Hắn có vấn đề, chẳng lẽ ta không có vấn đề? Ở nhà ta, mọi người đều gọi ta là Bạch Mao Sát, người nào thấy ta cũng sợ, nhưng Lý sư huynh cho tới bây giờ cũng không đối xử phân biệt với ta, hơn nữa còn cứu ta nhiều lần. ”
"Người như ta có thể gặp được Lý sư huynh, quả thật là việc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn không ghét bỏ ta, ta đã rất vui rồi."
Thấy thế, Tiểu Mãn cũng không khuyên gì nữa, chỉ khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngủ đi."
Trong phòng dần dần yên tĩnh lại, chỉ vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Sau khi nghe được tiếng hít thở phía sau dần dần trở nên nhẹ đi, Tiểu Mãn xoay người lại, nhìn thiếu nữ tinh xảo trước mắt.
Nhìn hàng mi thật dài kia, Tiểu Mãn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má đối phương, xúc cảm giống như trứng luộc vừa mới lột vỏ, khiến nàng vô cùng si mê.
“Ta...Biết...Đừng thúc giục..."
Bạch Linh Miểu mơ màng nói mớ.
Lông mày ẩn giấu dưới bộ lông rậm rạp của Tiểu Mãn khẽ nhíu lại, lặng lẽ đưa mặt tới gần.
"Rầm!"
Tiếng cửa bị đá văng khiến cho Tiểu Mãn trong nháy mắt ngồi dậy, từ dưới gối đầu rút ra một thanh chủy thủ, chắn trước người Bạch Linh Miểu.
"Lý sư huynh? Ngươi xuống núi rồi à?"
Nàng kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt.
Thì ra người mới đẩy cửa vào chính là Lý Hỏa Vượng vừa mới từ núi Hằng Hoa đi xuống
"Vàng đâu?"
Lý Hỏa Vượng nói ngắn gọn.
"Ở chỗ thằng kh...Cao Trí Kiên ấy."
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu đang ngủ, xoay người đi về phía căn phòng cho khách khác.
"Chuyện gì thế? Ai tới vậy?"
Bạch Linh Miểu mơ hồ mơ hồ ngồi dậy.
Tiểu Mãn nhẹ nhàng khẽ ôm nàng nằm xuống, ôn nhu nói:
"Không có việc gì, ngủ đi, những chuyện khác ngày mai nói sau. ”
Ngày hôm sau, Tiểu Mãn kéo tay Bạch Linh Miểu tới một căn phòng khách, chỗ của Lý Hỏa Vượng.
Nàng nhạy bén chú ý tới bùn vàng bên chân hắn, thoạt nhìn hôm qua vị Lý sư huynh này cả đêm không về, cũng không biết là làm gì.
"Đến rồi à? Ngồi xuống đi. Ta nói cho hai người nghe hành trình tiếp theo."
Tiểu Mãn nhìn thấy Lý Hỏa Vượng mở một bản đồ ra.
"Chỗ này chính là điểm đến kế tiếp của chúng ta, ta muốn tới đó lấy đồ trước. Đợi khi lấy xong thứ này thì ta sẽ đưa các ngươi về nhà."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cũng không đợi người khác phát biểu ý kiến, liền thu bản đồ lại, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Sửa soạn đồ đạc đi, trưa hôm nay chúng ta xuất phát."
"Lý sư huynh! Chuyện gì đã xảy ra trên núi vậy? Nơi chúng ta sắp tới có nguy hiểm không?"
Thấy Bạch Linh Miểu nhanh chóng đi theo, Tiểu Mãn nhìn những người khác hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý sư huynh đang làm gì vậy? Tại sao lại chạy về."
"Sao ta biết chứ, từ trước tới nay, mỗi khi Lý sư huynh làm việc có bao giờ thương lượng với chúng ta đâu. Hôm nay phá lệ nhắc chúng ta một câu đã là chuyện hiếm thấy rồi."
Cẩu Oa nhăn mặt, buồn bực nói.
"Đi thì đi thôi, sao ngươi lại bày ra vẻ mặt này?"