Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1406: Đưa Người Trở Về




“Ngươi thì hiểu cái gì, truyện rất cảm động, văn lại hay nữa, câu chuyện kể về hai người yêu thầm lẫn nhau, cuối cùng bỏ lỡ nhau, là kiệt tác số năm trong lòng ta.

Lý Hỏa Vượng ôm bụng đứng lên.

“Ha? Nếu hai người đã thích nhau, tại sao lại bỏ lỡ nhau? Chẳng phải là hai kẻ ngốc thực sự sao?"

Nói xong lời này, sau đó hắn lại bổ sung một câu.

“Ta trưởng thành lại không nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, hai người quay sang nhìn nhau, liền sau đó, Dương Na chớp mắt, đưa tay chỉ vào mũi của Lý Hỏa Vượng.

“Được đấy, ngươi lại dám ăn nói bậy bạ! Ta mách thầy giáo!"

Ngay sau đó, Dương Na quay người chạy, Lý Hỏa Vượng đuổi theo nhìn nụ cười của nàng lúc này, nàng nhếch khóe miệng, hai bên má có núm đống tiền, cười vô cùng xinh xắn.

Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng cảm thấy cô gái chơi với mình từ nhỏ, thực ra cũng rất đẹp.

Từ đó về sau, Lý Hỏa Vượng phát hiện, Dương Na càng lớn càng trở nên xinh đẹp, nhưng điều khiến hắn không ngờ là, khoảnh khắc Dương Na đẹp nhất lại là sau khi chết.

Dương Na chết rồi, chết vô cùng thê thảm, cơ thể đứt thành hai đoạn, mái tóc của nàng xõa ra bồng bềnh trong nước biển lạnh giá, đẹp đến mức chấn động lòng người, đẹp đến mức khiến Lý Hỏa Vượng tan nát cõi lòng.

Dương Na chết rồi, bạn thanh mai trúc mã chơi với mình từ nhỏ đến lớn lại chết dễ dàng như vậy.

"Na...Na..."

Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng mở miệng, nước biển tràn vào cổ họng của hắn, khiến hắn ho sặc sụa.

Cắn chặt ống truyền oxi, Lý Hỏa Vượng họ đến chảy nước mắt lao đến, ôm chặt Dương Na chỉ còn nửa thân trên vào trong lòng mình.

Cảm nhận làn da lạnh lẽo của Dương Na áp vào mình, lúc này đầu óc Lý Hỏa Vượng vang lên ù ù, đau đớn tim đập thùm thụp muốn nhảy ra ngoài, các bộ phận khác của cơ thể dường như không tồn tại nữa.

“Không! Ta không chấp nhận hiện thực này! Ta không chấp nhận! Ta là Lý Tai nắm giữ thiên đạo hoang mang và thật giả! Ta là Ti Mệnh! Ta là Thần! Ta muốn cho ai sống thì người đó phải sống!"

Lúc này Lý Hỏa Vượng máu dồn lên não, không màng tất cả tóm ‘cái đuôi mỹ nhân ngư đang động đậy nhét lại vào trong khoang bụng của Dương Na.

Chỉ cần nhét trở lại thì có thể sống! Mình có thể khiến nàng sống lại!

Nhưng phần đuôi đó thực sự rất trơn, mỗi lần Lý Hỏa Vượng tóm chặt lấy, những thứ đó lại trôi về phía bên khác.

Đúng lúc hắn đưa hai tay tóm một đoạn dạ dày quấn trên cánh tay mình, phía sau truyền đến một luồng lực lớn trực tiếp đập vào hắn khiến hắn bay ra mấy mét.

Ở vị trí Lý Hỏa Vượng vừa ở đó, một chiếc bồn cầu bằng sứ từ bên trên rơi xuống, nếu không phải Lý Hỏa Vượng bị đánh bay, thì chiếc bồn cầu đó đã đập vào đầu của hắn.

Người cứu Lý Hỏa Vượng là Ngũ Kỳ, nàng tát mạnh Lý Hỏa Vượng một cái, muốn cho Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại. Thanh Vượng Lai trôi đến, nhìn thi thể của Dương Na một cái, tóm lấy cổ của nàng rồi kéo sang một bên. Lý Hỏa Vượng giật mạnh cánh tay quấn dạ dày đó, thi thể trôi đi xa lại bị hắn kéo trở lại.

Ôm chặt Dương Na của mình, Lý Hỏa Vượng trừng mắt nhìn Thanh Vượng Lai bằng ánh mắt cuồng loạn, giơ con dao trong tay lên.

“Tất cả đều tại các ngươi! Tất cả đều tại các ngươi hại nàng!"

“Bây giờ là lúc lục đục nội bộ hả? Đừng quên ngươi còn có năng lực đảo ngược thời gian trở về ban đầu!"

Giọng nói vang lên bên tai khiến Lý Hỏa Vượng bỗng dừng tay.

Cái đầu đầy máu dồn lên não cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng lấy lại lý trí, hắn run rẩy nhìn Dương Na trong lòng, đưa tay vuốt khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.

“Không sao! Không sao hết! Ta sẽ đưa ngươi trở về! Ta sẽ đưa ngươi trở về! Chỉ cần ta có thể giết được Ti Mệnh lần này! Thì ta có thể đưa người trở về!"

Lý Hỏa Vượng nói xong bỗng ngẩng đầu, nhìn mặt nước bên trên. Lúc này trên mặt nước đã vô cùng hỗn loạn, nước biển cuộn lên từng đợt sóng dữ dội với tốc độ kinh người, khiến thủy triều của cả vùng biển này dâng cao. Đứng trên sa mạc dưới nước nhìn lên, giống như treo ngược trên bầu trời, nhìn biển thét cuồn cuộn phía dưới. Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đạp chân vịt, bơi lên trên mặt biển, vừa nổi đầu lên mặt nước, Lý Hỏa Vượng đã bị sóng biển ập đến đánh cho thất điên bát đảo.

Sau khi thò đầu lên mặt nước lần nữa, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy hình chiếu của Ti Mệnh đó, dưới bầu trời đen tối như ban đêm, biển thét gào dâng cao, vòi rồng xoáy tròn che lấp tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy. Lúc này Lý Hỏa Vượng dường như không phải giao đấu với Ti Mệnh, mà là đấu với cả trời và đất, hoàn toàn không thể so sánh với công xưởng lần trước.

Đúng lúc này, Thanh Vượng Lai bỗng từ bên trái chui ra, hắn bỏ mặt nạ oxy trên mặt xuống, nói với Lý Hỏa Vượng:

“Tình hình như thế này, ngươi chẳng thể làm gì được nữa! Bất kể thứ này là hình chiếu của cái gì, thực lực của nó mạnh hơn chúng ta quá nhiều!"

“Bây giờ lựa chọn lý trí nhất là rút lui trước! Rời khỏi vùng biển này!"

Nghe lời khuyên bên tai, Lý Hỏa Vượng cúi đầu, hôn mạnh lên trán Dương Na, ánh mắt tràn đầy yêu thương và kiên định.

“Không sao! Bất kể hình chiếu này là cái gì! Ta nhất định phải giết Ti Mệnh này! Ta nhất định phải giết hắn!” Nói xong, Lý Hỏa Vượng giơ con dao trong tay, chĩa thẳng lên mấy đen trên đỉnh đầu.

“Ngươi đã nghe thấy chưa? Ta phải giết ngươi! Cho dù ta phải bỏ cả cái mạng này! Ta cũng phải giết ngươi!"

"Rắc” một tiếng, một đường sáng lóe lên, một đường sét từ trên trời giáng xuống đánh trúng vào con dao trong tay Lý Hỏa Vượng.

1033 chữ