Bất kể là thứ gì, bây giờ xem ra chúng đã mai phục ở đây từ lâu.
Trận mưa như trút nước đánh vào mặt mọi người, lúc này bọn họ cũng không quan tâm nhiều, cố hết khả năng bơi về phía con thuyền dập dềnh phía xa.
Nhưng trong màn hỗn loạn này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có bóng tối bao trùm, khi hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức có cảm giác khó thở khủng khiếp.
Chiếc thuyền vừa bị cuốn lên xoay một vòng trong không trung đến trên đỉnh đầu hắn, bao bọc trong nước mưa trực tiếp đập về phía hắn.
Tiếng ù ù nhức tai vang lên bên tai hắn, cơ thể hắn bỗng tự hành động, Lý Hỏa Vượng cố hết sức chui vào trong nước.
Không đợi hắn bơi mấy cái trong nước, sóng đập mạnh từ bên trên truyền đến khiến cả người hắn lật bay xa ra.
Cũng may ở nơi này không có thứ gì cứng, cả nửa người Lý Hỏa Vượng đập lên gò cát dưới nước, ngã đến tiếng ù ù bên tai cũng mất hẳn, bị thay thế bởi tiếng gào rít.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể còn chút sức lực, lập tức chui ra từ trong gò cát, sau đó hắn mặt đối mặt với cái đầu đã chết của Ba Thành Thanh.
Hình như hắn còn sống, lúc nhìn Lý Hỏa Vượng, đôi mắt vẫn hơi chớp chớp.
“Cổ thần...chết rồi?"
Lý Hỏa Vượng bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức ngẩng đầu tìm bóng hình của Dương Na.
Cả con thuyền đều vỡ nát, những thứ trên thuyền giống như cá voi chết, rơi thẳng đứng xuống sa mạc dưới nước.
Lý Hỏa Vượng lo lắng tìm kiếm, bỗng nhiên góc trên bên trái có thứ gì động đậy, nhưng khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, đó là Ba Nam Húc với nửa bên người bị đập bầm dập.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ là bị xác thuyền đập trúng.
Lúc này, nàng ta cũng không đeo mặt nạ oxy nữa, cố hết sức bơi, dường như cũng tìm kiếm cái gì trong đống xác thuyền. Tuy nàng ta có thể cử đậy, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu, bị thương như vậy, nàng ta không sống được bao lâu nữa, hai vị Ti Mệnh nắm giữa đau đớn đều đã chết.
Sau đó Lý Hỏa Vượng lại nhìn thấy Thanh Vượng Lai trong nước, hắn chưa chết, thậm chí còn không bị thương, lúc này, hắn đang lôi Triệu Sương Điểm bơi về chỗ không có xác thuyền rơi xuống.
Khi thấy cơ thể mập mạp của Trần Hồng Du không ngừng lăn lộn, Lý Hỏa Vượng vội vàng vung đôi chân vịt, bơi về phía đó.
Khi hắn giữ ổn định được cơ thể của Trần Hồng Du, thì thấy một tấm sắt cắm thẳng lên mặt nàng, mục nát cũng chết.
“Dương Na! Dương Na!"
Lý Hỏa Vượng lòng nóng như lửa đốt, nhìn xung quanh, không ngừng tìm kiếm, nhưng thế nào cũng không tìm thấy.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng tuyết đặt lên vai Lý Hỏa Vượng từ phía sau, Lý Hỏa Vượng lập tức vui mừng, quay đầu, sau đó hắn nhìn thấy một “mỹ nhân ngư”.
Đó chính là Dương Na, nhưng bây giờ nàng chỉ còn lại nửa thân trên, vì vừa nãy tình hình hỗn loạn, nửa thân dưới của nàng không biết bị thứ gì cắt mất.
Các loại dạ dày nội tạng trượt rơi ra từ chỗ vết cắt, máu hòa lẫn trong nước biển, lúc này Dương Na giống như một mỹ nhân ngư có cái đuôi màu đỏ trong nước.
Dương Na trông như đã chết từ lâu, vì thiếu máu, làn da cực kỳ trắng nhợt, hai thứ kết hợp lại trông nàng như đóa hoa hồng đã tàn tràn đầy nét đẹp của cái chết.
Cùng với dòng nước biển chảy xiết, thi thể của Dương Na đã chết vẫy cái đuôi vây quanh Lý Hỏa Vượng.
“Sao mà lề mề thế hả, mau lên, sắp không bắt kịp xe buýt rồi!"
Dương Na mặc áo đồng phục màu xanh rất không kiên nhẫn nói với Lý Hỏa Vượng đang đẩy mở cánh cửa. Nhìn Tôn Hiểu Cầm mặc tạp dề ở phía sau, Dương Na nở nụ cười thật tươi với nàng.
“Chào dì ạ"
“Na Na, lại đến đợi Lý Hỏa Vượng nhà chúng ta cùng đi học à? Năm sau lên cấp hai rồi phải không? Còn học cùng một trường với Lý Hỏa Vượng nhà chúng ta không?"
“Ừm, đúng thế thưa dì"
“Biết sắp muộn rồi, ngươi còn không mau chạy đi!"
Lý Hỏa Vượng đụng mạnh nàng ra, sượt sượt sượt đi lên cầu thang lao xuống tầng.
“Dương Nhị Lang! Mau lên!"
“Ngươi lại dám đụng vào ta!"
Dương Na chống một tay vào tay đỡ cầu thang, hai chân nhanh chóng bước lên bậc cầu thang, trượt xuống về phía Lý Hỏa Vượng.
Cả người Dương Na đập mạnh vào ba lô của Lý Hỏa Vượng, đúng lúc hắn lảo đảo đổ về phía trước, Dương Na đưa một tay tóm chặt cổ của hắn.
Hai người vừa đùa nghịch vừa mau chóng chạy đến trạm xe buýt, cũng coi như không bị lỡ chuyến xe.
Khi ngồi vào vị trí, hai người thở nhẹ nhõm, lấy đồ ra từ trong ba lô một cách ăn ý, một người lấy máy game, một người lấy truyện ngôn tình.
Trong chiếc xe lắc lư chòng chành, hai người ngồi cạnh nhau đều chìm vào trong thế giới riêng của mình.
Nhưng thời gian vui vẻ rất ngắn, khi đến trạm thứ bảy, hai người luyến tiếc cất đồ chuẩn bị xuống xe.
“Trời ơi, ngươi lại khóc rồi, không phải chứ, ngươi đọc sách thôi mà cũng khóc được, hahaha!"
Dương Na với đôi mắt đỏ ngàu quàng tay phải khoác cổ Lý Hỏa Vượng, trực tiếp giơ chân phải thúc đầu gối lên bụng của hắn một cách điêu luyện.
1169 chữ