Tĩnh Tâm không hề giống với những người mà hắn đã từng gặp trong quá khứ, mặc dù nàng trông rất đáng sợ nhưng cách nói chuyện lại vô cùng hiền lành.
Nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng thà đối mặt với người phụ nữ to béo này, xé rách da mặt những người đã công kích hắn, như vậy ít nhất trong lòng hắn còn dễ chịu hơn chút.
Chứ không phải như bây giờ, nàng cười ha ha nhìn mình như mọi chuyện trong miệng nàng nói đều là thật vậy.
“Chẳng lẽ sự thật là thật sao?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu hoảng sợ, suy nghĩ dần trở nên rối loạn, vẻ mặt cũng dần trở nên vô cùng đau khổ.
Không khí xung quanh đang ép về phía hắn như một thực chất, ép cho hô hấp của hắn có chút khó chịu.
Các hình ảnh khác nhau bắt đầu lóe lên trong đầu hắn, nhưng khi những cuộn giấy ngày hôm đó mà Dương Na đưa cho mình xuất hiện trong đầu hắn, lúc này Lý Hỏa Vượng như đã bắt được mấu chốt.
"Không! Cũng không đúng! Một người có thể tưởng tượng ra một thế giới hoàn chỉnh nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng ra kiến thức được!”
Tất cả những kiến thức được học ở trường trung học bắt đầu nhanh chóng lóe lên trong đầu Lý Hỏa Vượng
"Nhìn" người thanh niên trước mặt bắt đầu ôm đầu lẩm bẩm một mình.
Trên khuôn mặt sư thái Tĩnh Tâm lộ ra một tia thương hại:
“Thật đáng thương.”
Tuy nhiên, không cần biết đối phương nghĩ gì, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng khôi phục lại, tuy rằng mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt đã kiên định trở lại.
"Ta là Lý Hỏa Vượng! Ta là người xuyên không tới đây, chuyện này không thể nghi ngờ gì cả! Ta không phải là một tên điên mắc chứng tưởng tượng trong thế giới này, ta là một người xuyên việt!! Hoàn toàn là như vậy!"
"Xem ra, chính ngươi cũng đã nghĩ thông suốt rồi? Ngươi tin lời của ta nói, hay là không tin?"
“Sư thái Tĩnh Tâm, hay là đừng nói về con trai của ngươi nữa. Nói ngắn gọn lại đi, ngươi cứ nói thẳng với ta rốt cuộc Tâm Tố là cái gì đi là được.”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu mưu đồ đoạt lại quyền khống chế đề tài nói chuyện.
Ngón tay mập mạp bị nứt móng tay run rẩy chỉ vào ngực Lý Hỏa Vượng:
"Tâm Tố chính là ngươi đó, bao gồm sự hoang mang trong lòng ngươi, nghiệp chướng trong lòng ngươi, và nhân quả trên người ngươi."
"Ngửi mùi của mấy thứ đồ sau lưng ngươi, ngươi cũng đã giết không ít người rồi nhỉ? Vậy ngươi cũng không được tính là người ngoài cửa rồi, cũng nên biết một số chuyện thuật tu luyện vô hình, bất cứ môn phái nào trừ vật ngoài thân ra, thì điều quan trọng nhất chính là tâm tình mình. ”
“Sự hoang mang trên người Tâm Tố còn có những nghiệp chướng khác và sự ổn định đều nhiều hơn người bình thường, một số môn phái cần sự hoang mang trên người Tâm Tố để ổn định tâm cảnh của mình, dù là không cần thì cũng sẽ bán Tân Tố cho những người cần, như vậy có thể kiếm được một khoản lớn.”
"Tâm cảnh? Tình cảm?"
Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nghĩ đến những yêu cầu vô cùng đau đớn mà những thẻ tre đỏ kia yêu cầu, còn có sự si mê của hòa thượng ở chùa Chính Đức, dù đối mặt với súc sinh hay là quái vật bằng máu thịt cùng chuyện về quan hệ bất chính giữa những người cùng giới.
Hóa ra mọi việc bọn họ làm đều dựa theo tuần tự, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng đã hiểu sơ bộ về những năng lực phi thường khác trên thế giới này.
"Có người bắt ngươi là vì đồ vật khác, nhưng đa số những người bắt ngươi còn là vì sự hoang mang trên người ngươi, bởi vì chỉ trong lòng Tâm Tố mới luôn luôn có sự tồn tại của hoang mang, điều mà người bình thường hoàn toàn không làm được."
Qua những lời này, Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra rằng trên thế giới này, tình cảm của con người không phải là một sự tồn tại lúc có lúc không mà là một thứ có thể ảnh hưởng đến thực tại.
Thậm chí tình cảm của con người cũng có thể được coi như tiền.
"Sự hoang mang trong lòng ta lại có thể giúp người khác tu luyện sao? Nhưng hiện tại ta không hề hoang mang chút nào. Bây giờ ta chắc chắn bên kia đều là ảo giác, nơi này mới là thực tế, dù ta lại rơi vào ảo giác lần nữa thì ta tuyệt đối cũng sẽ không coi bên kia thành hiện thực.”
Lý Hỏa Vượng nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Tĩnh Tâm nhìn Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ ra một nụ cười hờ hững:
"Thật sao? Vậy tốt thôi, ngươi nghĩ gì thì là vậy đi, lão ni cô ta cũng lười tranh luận với ngươi, ngươi trở về đi.”
“Trở về?”
Nghe thấy đối phương ra lệnh đuổi khác, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra mình còn chưa làm việc chính, lần này mình đến đây cũng không phải chỉ vì muốn hiểu Tâm Tố là gì thôi đâu.
"Sư thái Tĩnh Tâm, lần này ta đến đây là muốn nhờ ngươi trừ tà giúp ta."
So với những phiền phức trong miệng đối phương thì Đan Dương Tử rõ ràng còn nguy hiểm hơn, mục đích mình đến đây là vì giải quyết triệt để hắn.
Phải sống trước rồi mới suy xét đến việc mình có bị điên không, nếu như thân thể của mình đã bị Đan Dương Tử chiếm đoạt rồi vậy thì không cần nghĩ đến chuyện tương lai nữa.
"A? Thì ra ngươi muốn hỏi ta cách để giải quyết Tâm Tố? Vậy ngươi vừa mới nói chuyện phiếm làm cái gì? Sao không trực tiếp hỏi chính sự?"