Sư thái Tĩnh Tâm cúi gằm mặt xuống, lộ vẻ không vui.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nhận lỗi, hắn bắt đầu cẩn thận kể cho Tĩnh Tâm nghe chuyện đã xảy ra.
"Thành tiên rồi? Những năm này lại thật sự có người trở thành tiên sao?"
Sau khi Tĩnh Tâm tự lẩm bẩm một mình xong, nàng lấy ra hai quẻ Thăng hình sừng trâu ở dưới mũ ni cô của mình, bắt đầu lẩm bẩm xem bói.
Sau khi nhìn một hồi lâu, nàng tiếp tục dùng hai lỗ đen không có con ngươi tiếp tục ngắm khuôn mặt Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy không thoải mái khi bị đối phương nhìn chằm chằm, sư thái Tĩnh Tâm đột nhiên lên tiếng.
"Vào ngày thành tiên đó, ngươi không ăn sư phó của ngươi phải không?"
“Ừm?”
Lý Hỏa Vượng bị hỏi như nhà sư cao ba thước không thể xoa tới đầu.
"Làm sao ta có thể ăn thịt hắn chứ? Nếu như ta có cách giải quyết Đan Dương Tử, ngay từ đầu ta cần gì phải lấy mạng đổi mạng với hắn chứ?"
"Ừm..."
Sư thái Tĩnh Tâm cũng không phản bác bất cứ điều gì, mà chỉ khẽ gật đầu.
Khi nàng dùng tay phải bắn ra một cái, ngay lập tức Lý Hỏa Vượng cảm thấy khắp người mình đầy dầu mỡ vô cùng khó chịu, hơn nữa hắn còn cảm giác được dưới da của mình có thứ gì đó đang cử động.
"Đừng lau, chịu đựng đi."
Hắn duy trì được hai nén hương thì Tĩnh Tâm mở miệng nói:
"Ta có cách giải quyết triệt để sư phó của ngươi, nhưng pháp khí và công đức lại hao tổn rất lớn, cho nên, vì sao ta phải giúp ngươi chứ?”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại đây là muốn chiếm hời mà.
Tuy nhiên, loại điều kiện rõ ràng này, ngược lại hắn cảm thấy lý do từ chối của đối phương còn đáng tin hơn chuyện phổ độ chúng sinh của trụ trì chùa Chính Đức.
Hắn nhanh chóng đặt quyển thiên thư, hồ lô chứ tuổi thọ, và thẻ tre màu đỏ trên mặt đất.
"Chỉ cần có thể giải quyết triệt để Đan Dương Tử, ngươi có thể tùy ý lựa chọn những thứ này."
Sau khi Lý Hỏa Vượng lấy ra những thứ này, hắn lại không ngờ khi thấy sự ghét bỏ của Tĩnh Tâm.
"Những thứ rách nát gì đây, mang đi xa chút! Nhất là Đại Thiên Lục kia, mang nó đi càng xa càng tốt, tránh làm ô nhiễm đến khu vực An Từ Am của chúng ta!”
Xem ra nàng vô cùng bài xích thẻ tre màu đỏ kia, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết tên của thẻ tre.
Nói xong , khuôn mặt già nua của nàng lộ ra vẻ cực kỳ tham lam:
"Ta ngửi được mùi vàng trên người của ngươi."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ngầm trong lòng:
"Không sao, sau này ta sẽ cúng số vàng kia cho Bồ tát của An Tự Am,dùng độ Kim thân."
Nói đến tiền, vẻ mặt của Tĩnh Tâm dường như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn sự hòa nhã như trước, ngược lại tỏ ra vô cùng tính toán chi li.
"Đúng rồi, còn có bạc nữa, ta còn ngửi thấy mùi bạc, những thứ kia ta cũng cần, ngoại trừ những vật ngoài thân ra thì ta còn cần ngươi giúp ta đi tìm đồ.”
…
“Lấy cái gì?”
Sau khi nghe Tĩnh Tâm sư thái nói, Lý Hỏa Vượng liền đắn đo hồi lâu.
Thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng đầy vẻ nghiêm trọng, Tĩnh Tâm bình tĩnh giải thích.
"Đừng hiểu lầm ta đang muốn thừa nước đυ.c thả câu, nếu muốn giải trừ triệt để sư phụ ngươi thì bắt buộc phải có thứ đó. Nếu không có nó, dù ngươi có nhờ ai thì cũng không thể tách sư phụ của ngươi ra được. Hắn hiện đang rất gần, rất rất gần ngươi rồi, bây giờ ta còn có thể ngửi thấy mùi của hắn phảng phất trên cơ thể ngươi."
Những lời này như mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Lý Hỏa Vượng, khiến tâm tình hắn càng lúc càng nặng nề hơn lúc trước. Hắn hít một hơi thật sâu và nói:
"Được! Một lời đã định, thứ mà ngươi nói là gì?"
Hắn không sợ đối phương đưa ra điều kiện, chỉ sợ những người này nói lời chẳng giữ lấy lời. Chỉ có đưa ra điều kiện mới đảm bảo mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi của cuộc giao dịch.
Ít nhất là trước mắt, những lời mà Lý Chí nói trước khi chết đều là sự thật. Ở một khía cạnh nào đó, những ni cô ở An Từ am quả thực là người tốt.
Ở chốn nhân gian đầy rẫy cổ quái này, tìm được một người như vậy kì thực chẳng dễ dàng gì.
Hơn nữa đây là con đường duy nhất mà hiện tại hắn có thể đi, nếu giờ đi tìm cách khác, e rằng Đan Dương Tử sẽ hành động trước.
“Một đôi mắt, đây là một đôi mắt mang một lượng tà khí vô cùng khủng khiếp. Hãy đến khu rừng cách Hằng Hoa Sơn hai trăm dặm về phía đông và mang nó về đây.”
Tĩnh Tâm nêu điều kiện cuối cùng.
"Tà khí? Tà khí thế nào cơ? Nó có sức mạnh gì?"
Lý Hỏa Vượng muốn biết mình sắp phải đối mặt với thứ gì.
"Nó tên là Tịch Nguyệt Thập Bát*, thứ đó cực kì cổ quái. Cứ đến ngày mười tám tháng chạp, nó lại thay đổi. Không chỉ hình dáng của nó thay đổi, mà các phép thần thông của nó cũng có thể thay đổi. Ta không rõ bây giờ nó đã biến thành thứ gì, ngươi chỉ cần nhớ nó có màu đỏ.”
*ngày mười tám tháng chạp hay còn gọi là tháng mười hai âm lịch