Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 138: Tưởng Tượng




Tĩnh Tâm bình tĩnh cúi đầu ăn vật màu vàng sền sệt trong chậu.

"Có gì mà hoang mang? Trẻ nhỏ đúng là không có định lực, thắc mắc vì sao ta lại biết chuyện này? Không phải ta đã nói rồi sao? Con trai ta là Tâm Tố, ban đầu hắn cũng nghĩ như vậy đó."

Lời nói này khiến Lý Hỏa Vượng nhích lại gần theo bản năng, giọng nói run rẩy hỏi:

"Con trai ngươi cũng là người hiện đại sao? Hắn cũng xuyên không tới ư?"

Lúc này, tim hắn đập rất nhanh, khi Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện trên thế giới xa lạ và nguy hiểm này cũng có người đồng loại của mình, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Không cần biết bọn họ là ai, cho dù bọn họ là nam hay nữ, chỉ cần bọn họ đến từ cùng một thế giới với mình thì mình sẽ không còn lẻ loi một mình nữa.

Áp lực này cuối cùng cũng có người chia sẻ rồi.

Điều quan trọng nhất chính là hắn không nhớ rõ làm sao mình đến thế giới này, có lẽ bọn họ có nhớ, nói không chừng mình có thể thông qua bọn họ để trở về thế giới ban đầu!

Sư thái Tĩnh Tâm không trả lời câu hỏi này ngay lập tức mà chờ sau khi lau sạch chất lỏng màu vàng bên khóe miệng, mặt nàng lại mỉm cười”nhìn” thanh niên trước mặt.

“Không, hắn không phải, hắn chui từ bụng ta ra, điều này ta vô cùng chắc chắn, còn nữa, người thanh niên à, Trang Chu mơ thấy con bướm, con bướm mơ thấy Trang Chu. Không phải chuyện gì cũng có thể chắc chắn, bao gồm những chuyện trong đầu của ngươi.”

“Ý của ngươi là gì?”

Lý Hỏa Vượng phát hiện bản thân mình không thể hiểu được rốt cuộc đối phương đang nói cái gì.

"Tại sao ngươi cho rằng mình chắc chắn là người ở bên kia? Tại sao ngươi không cho rằng bản thân ngươi là người của mảnh đất này, nói không chừng những thế giới bao la rộng lớn màu sắc rực rỡ kia vốn dĩ là giả và tất cả mọi chuyện đều do ngươi tưởng tượng ra thôi?”

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!! Ta biết lúc trước khi ở Thanh Phong quán là ảo giác, nhưng chắc chắn trong quá khứ ta đã sống trong thế giới thực! Ta xuyên không tới đây!! Ta là người xuyên không! Ta không phải là một tên điên tưởng tượng ra một thế giới khác!!!!"

Lúc này, hai mắt Lý Hỏa Vượng đỏ bừng, hai tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm, hắn lớn tiếng phản bác lão ni cô trước mặt giống như bị chạm vào vảy ngược vậy.

Tĩnh Tâm cũng không tranh cãi cái gì, khuôn mặt nàng hơi nghiêng như thể bắt đầu nhớ lại cái gì đó.

"Haha, lúc đó con trai ta cũng đã nói như vậy, hắn cũng giống như ngươi có khi tỉnh táo có khi thì mơ hồ, tự nói nhảm với chính mình.”

"Nhưng rõ ràng ta là mẹ của hắn, hắn chui ra từ bụng của ta, vẫn chưa từng rời khỏi ta, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đi qua cái gì mà thế giới bao la rộng lớn khác, đều là do hắn nghĩ vớ vẩn ra thôi"

Lời này vừa nói ra, Lý Hỏa Vượng giống như bị điểm huyệt vậy, hắn đứng ở đó, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn lên.

Dương Na, mẹ, bệnh viện, trường học, mọi thứ trong quá khứ đều lướt nhanh qua não của hắn, những thứ này đều không tồn tại ư? Thậm chí ngay cả thế giới kia cũng có thể là không hề tồn tại? Vốn dĩ không hề có thế giới hiện đại?

Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không chân thật mà trở nên hư ảo:

“Vậy rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì là giả?!"

"Ta không phải xuyên không đến? Ta vốn dĩ là người ở đây, từ trước đến nay đều không có cái gì mà thế giới hiện đại? Mọi thứ liên quan đến hiện thực trong đầu ta chỉ là do ta tưởng tượng ra? Không, chuyện này không đúng, chắc là có gì đó không ổn!"

Cảm xúc Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần mất kiểm soát, hơi thở hắn càng ngày càng dồn dập, vẻ mặt trở nên dữ tợn.

Lý Hỏa Vượng tự nhận thấy bản thân đã bị dao động nghiêm trọng cần phải tạo ra một núi áp lực trong lòng, tìm kiếm một bước đột phá.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng tụ lại, hung hăng trừng mắt nhìn sư thái Tĩnh Tâm trước mặt.

Hắn chưa kịp nói chuyện thì đã nhìn thấy người phụ nữ béo trước mặt dùng ngón tay đầy dầu mỡ chỉ vào mình, bắt đầu học mình nói chuyện.

“Không! Ngươi đang lừa gạt ta~! Ngươi đang âm mưu quấy rối ta!! Những thứ ngươi nói đều là giả! Có phải ngươi muốn hại ta hay không~! Không dễ dàng như vậy đâu!!”

Nói xong, nàng nhìn Lý Hỏa Vượng đang đứng đơ tại chỗ, trên khuôn mặt mập mạp béo phì của Tĩnh Tâm lộ ra một nụ cười hòa nhã lưu luyến.

"Haha, vừa nãy ngươi muốn nói với ta những lời này nhỉ? Thật ra con trai ta cũng đã từng nói như vậy với ta, à, bây giờ nghĩ lại giống như mới hôm qua thôi, thật đúng là nhớ nhung mà.”

Nghe vậy, khắp người Lý Hỏa Vượng cảm thấy rét lạnh thấu xương.