Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 137: Tâm Tố




Đó là một người phụ nữ cực kỳ béo đội mũ ni cô, chỉ có hai lỗ đen trên cặp mắt trống rỗng, làn da sần sùi trên khuôn mặt bị lớp mỡ quanh cổ kéo xuống, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kéo ra.

Khi dáng vẻ này xuất hiện trong một căn phòng mờ tối, không thể nghi ngờ gì nữa là cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Khuôn mặt không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trên người.

Thân hình mập mạp của nàng gần như lấp đầy cả căn phòng. Trên đống thịt mỡ bẩn thỉu mọc đầy mụn máu thịt lẫn lộn. Mà đống mụn kia vẫn còn đang ngọe nguật, đó là giòi!

Các bé dòi trắng giống như bầy cá trong đại dương, tự do rong chơi giữa thịt thối rữa và dịch mủ!

Mà một người đàn bà như vậy đang ôm một cái chậu lớn, hai tay nàng đang gẩy gẩy thức ăn màu vàng dinh dính bên trong.

“Haha, hiếm thấy, hiếm khi có Tâm Tố tới tìm ta.”

Lão ni cô khủng bố há cái miệng không răng nói xong lại tiếp tục ăn.

Mặc dù dáng vẻ này vô cùng kinh khủng nhưng giọng nói của nàng lại rất ôn tồn, nếu như tắt đèn thì tám phần mười sẽ cho rằng đây là một người già bình thường.

Nhưng mà Lý Hỏa Vượng không để ý tới chuyện này, khi nghe người này nói từ Tâm Tố, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, hắn sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

"Hoảng cái gì? Nhìn thoáng qua cũng biết là đứa trẻ cái gì cũng không biết chuyện gì cũng không hiểu. Khi nào thì An Từ Am chúng ta cần những vật liệu khác? Chúng ta lười làm, thật ra thì con trai ta cũng là Tâm Tố.

“Ồ?”

Lý Hỏa Vượng lên tinh thần.

“Vậy sư thái Tĩnh Tâm, con trai của ngươi đang ở đâu?”

Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy Tâm Tố khác.

"Hắn điên rồi, kết cục của Tâm Tố thường rất thảm, bị điên cũng được coi như là một kết cục tương đối tốt rồi."

Khi sư thái Tĩnh Tâm kể câu chuyện của con trai mình, giọng nói nàng lộ vẻ âm u.

“Bị điên là kết cục tốt nhất của Tâm Tố?”

Chẳng lẽ đây là kết cục của mình trong tương lai sao?

Trong quá khứ Lý Hỏa Vượng vẫn luôn cho rằng người khác gọi mình là Tâm Tố chỉ là nói mình là một loại vật liệu hiếm có nào đó. Cũng giống như căn cốt hiếm thấy trong tiểu thuyết tu tiên trong quá khứ vậy.

Nhưng lão ni cô trước mặt lại nói với hắn rằng không phải vậy, bản thân cái tên Tâm Tố này đã ẩn chứa một vấn đề lớn.

Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại nột tâm của mình một lúc, hắn hít sâu một hơi rồi lại nói:

"Sư thái Tĩnh Tâm, trước đây ta đã dùng Hắc Thái Tuế để chữa trị chứng bệnh thần kinh của mình, hiệu quả cũng rất tốt. Trước đây ngươi đã cho lệnh lang dùng qua chưa?"

Lý Hỏa Vượng rất muốn nghe được ba chữ không dùng từ trong miệng đối phương, nhưng hắn lập tức thất vọng.

"Đã dùng rồi, đương nhiên là dùng rồi, nhưng Hắc Thái Tuế không thể ăn bừa bãi được. Đồ vật này ăn vào thì dễ mà kéo ra ngoài thì khó, nó sẽ cứ ở trong bụng của ngươi mãi , hút máu của ngươi ăn thịt của ngươi.”

“Nếu ăn ít thì còn tốt, nhưng nếu ngươi ăn quá nhiều thì nó có thể chiếm hết toàn bộ bụng của ngươi, sau đó chui ra khỏi cơ thể của ngươi.”

Sư thái Tĩnh Tâm diễn tả sinh động như thật, như thể nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó vậy.

Lý Hỏa Vượng sờ lên bụng của mình, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, hiện tại trong bụng hắn đã có một ổ Hắc Thái Tuế mọc đầy xúc tu.

Đan Dương Tử người này từ trước tới giờ chưa bao giờ có lòng tốt gì, ngay cả thuốc cho bản thân sử dụng cũng có tác dụng phụ nghiêm trọng.

Tuy nhiên những chuyện nhỏ nhặt đều có thể xí xóa, hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.

"Sư thái Tĩnh Tâm, có thể nói cho ta biết rốt cuộc Tâm Tố là cái gì không? Và tại sao kết cục của tất cả các Tâm Tố đều bị điên hết vậy?"

Lý Hỏa Vượng trong lòng nôn nóng tiếp tục hỏi, hiện tại hắn rất cần câu trả lời này, cái này có liên quan đến sống chết của hắn trong tương lai.

Nghe thấy âm thanh sư thái Tĩnh Tâm nuốt thức ăn, nàng lại ngẩng đầu lên dùng hai cái lỗ đen thui nhìn Lý Hỏa Vượng:

"Tâm Tố là cái gì? Ngươi là Tâm Tố, sao lại còn hỏi ta? Ngươi có gì không giống với người khác, chẳng lẽ còn không phát hiện ra sao? Vậy cho ta hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến?”

Lý Hỏa Vượng há miệng muốn nói theo bản năng, nhưng lại phòng bị mà dừng lại.

Việc hắn xuyên không từ hiện đại tới đây là một chuyện tuyệt mật, tuyệt đối không thể không chút phòng bị mà nói có lão ni cô kỳ lạ mình vừa mới gặp qua một lần trước mắt này được.

Ai mà biết sau khi lão ni cô béo này biết bí mật này rồi sẽ có ý nghĩ gì chứ.

"Ha ha ha, để ta đoán thử xem, chắc hẳn ngươi nghĩ rằng mình không phải người của thế giới này đúng không? Bản thân cậu là người đến từ một thế giới bao la rộng lớn khác? Thế giới đó hoàn toàn bất đồng với vùng đất này?”

Lời nói nhẹ nhàng của Tĩnh Tâm lập tức phá vỡ phòng tuyến trong lòng của Lý Hỏa Vượng:

“Ngươi cũng biết ư?!"