Lại đi trên con đường mòn giữa những ngôi nhà, Lý Hỏa Vượng nói với ni cô đang dẫn đường trước mặt:
"Tại hạ là Huyền Dương của Thanh Phong quán, xin hỏi pháp danh của sư phụ?"
“Diệu Ngọc.”
Ni cô mập mạp với khuôn mặt đầy mỡ vừa móc cứt mũi vừa nói.
“Khụ khụ, tên hay.”
Lý Hỏa Vượng chịu đựng một lúc lâu mới không để mình cười ra tiếng, cái tên này quả thật không hề ăn nhập với bộ dạng này của nàng.
Đi được một lúc, trước mặt bọn họ xuất hiện một dãy nhà tranh thấp bé, ni cô mập đi thẳng vào trong: "Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi ỉa."
“Được rồi, chúc sư phụ Diệu Ngọc đại tiện thuận lợi.”
Lý Hỏa Vượng nén cười chắp tay thi lễ.
“À~hì hì.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười đứng bên cạnh nhà tranh, lười biếng vươn người một cái, hắn cảm thấy hiện giờ vô cùng an nhàn.
Bây giờ Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cái gì cũng đều muốn cười cả, hắn cảm thấy xung quanh rất đáng cười.
Ngay khi hắn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, không nhịn được định cười to thì đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ bắt đầu sụp đổ, vách tường màu trắng của bệnh viện bắt đầu thay thế mọi thứ xung quanh, một số bóng người hư ảo bắt đầu cụ thể hóa.
Lý Hỏa Vượng lúc nãy còn đang an nhàn chớp mắt vẻ mặt hắn đã trở nên cực kỳ khó coi, biểu cảm vặn vẹo phải dùng hai tay ôm chặt lấy đầu.
"Không được, bây giờ không được! Chờ một lúc, suỵt, suỵt ! giúp ta! Xin ngươi đó, bình tĩnh, bình tĩnh, bình suỵt, suỵt~suỵt~~~suỵt..."
Lời cầu xin của Lý Hỏa Vượng dường như có tác dụng, một lúc sau, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng lại trở nên cực kỳ kém, hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi lại đứng dậy lần nữa.
Tác dụng của Hắc Thái Tuế đang dần mất, những ảo giác kia sẽ còn xuất hiện trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, bây giờ Lý Hỏa Vượng chỉ có thể đặt những chuyện này ra phía sau. Đối mặt với sự sống và cái chết, ảo giác đều là chuyện nhỏ.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng xấu, hắn nhớ lại những chuyện vừa rồi nhưng cuối cùng cũng không thể vui lên được nữa.
"Haiz..."
Lý Hỏa Vượng nặng nề thở dài một hơi.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng động, hắn nhấc chân đi về phía sau nhà vệ sinh.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau, hắn thực sự bị sốc.
Chỉ thấy phía sau nhà vệ sinh lại được bao bọc bởi một hàng rào tre, bên trong nuôi những con heo da đen lông dài.
Sau khi chất bẩn màu vàng phun ra từ phía dưới dãy nhà xí, những con lợn đen này hì hục nhốn nháo chạy đến há miệng đớp lấy.
Cảnh tượng này khiến Lý Hỏa Vượng theo bản năng cảm thấy buồn nôn.
Trước đây hắn có nghe nói ni cô ở An Từ Am có nuôi heo, nhưng điều hắn không ngờ là ni cô ở đây lại dùng phân của mình để nuôi heo!
Nhìn những con heo trước mặt này, ấn tượng của Lý Hỏa Vượng đối với toàn bộ An Từ Am dần dần tuột xuống, các ni cô ở đây đều rất kỳ lạ, cực kỳ kỳ lạ.
Khi đám heo đen thở hổn hển tản ra, Diệu Ngọc đi ra khỏi nhà xí, thấy Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh chuồng heo cũng không nói gì, nàng dẫn hắn tiếp tục đi:
"Đi nhanh lên đi, lát nữa ta còn phải ngủ trưa đó."
“Các ngươi có ăn những con heo được nuôi như thế này không?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên hỏi một câu.
"Nói nhảm gì thế? Không thấy chúng ta là ni cô sao? Chúng ta tin tưởng Bồ tát! Không thể ăn mặn. Đáng tiếc cho một đạo sĩ như ngươi, ngay cả chuyện này cũng không biết.”
Trong giọng điệu của Diệu Ngọc chứa đầy vẻ khinh thường, nhưng sau đó nàng lại đổi đề tài, trở nên có chút ủ rũ mất tinh thần.
"Chao ôi, chúng ta cũng không muốn nuôi heo đâu. Không ai thắp hương dâng lễ thì phải làm chút chuyện kiếm tiền ăn cơm chứ, người ta cũng không thể uống gió Tây Bắc mà sống được."
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Lý Hỏa Vượng phụ họa theo, đi theo phía sau nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi vòng vo một hồi, Diệu Ngọc dẫn Lý Hỏa Vượng dừng lại trước một căn phòng.
"Sư thái đang ở bên trong, cho nên ta sẽ không đi vào. Nói thật, ta có chút sợ nàng, à, đúng rồi, pháp danh của sư thái là Tĩnh Tâm."
Nói xong, không đợi Lý Hỏa Vượng nói gì, nàng liền xoay người rời đi.
Sau khi Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bóng lưng của nàng, hắn cười nhẹ một tiếng rồi bước vào trong.
Bên trong phòng rất tối, tiếng nuốt thức ăn bên trong, còn có mùi tanh hôi càng thêm nồng nặc. Tất cả sự bất thường này khiến Lý Hỏa Vượng vô thức chạm vào những thẻ tre sau lưng theo bản năng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhấc chân phải lên đi vào bóng tối, hắn cảm thấy hình như mình giẫm phải thứ gì đó khô đét, nhanh chóng thu chân lại.
“Ngươi thắp đèn đi, ta bị mù nên không cần đèn.”
Một giọng nói già nua từ trong bóng tối vọng ra.
“Được, sư thái.”
Khi Lý Hỏa Vượng lấy viên đá huỳnh quang ra ném về phía đồ vật mà mình vừa giẫm lên, hắn lập tực bị thứ quái dị bên trong dọa sợ.