Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 135: Mùi Hôi Thối




Lần này, cuối cùng Lý Hoả Vượng cũng không bị ngó lơ, ni cô mập mạp giật mình, cái cằm ba tầng mỡ nhờn dầu cũng lắc lư theo chủ nhân.

“Ngươi làm ta sợ chết khiếp, sao lại bước đi không chút tiếng động như thế?”

Lý Hoả Vượng bối rối đứng tại chỗ, hắn bây giờ đã không còn cân nhắc xem những người ở đây có đang âm mưu làm điều gì sai trái hay không, mà hắn bắt đầu lo lắng không biết các ni cô ở đây có thực sự có cách giải quyết Đan Dương Tử hay không.

“Tự mình đi lễ Phật rồi thắp hương đi! Đừng làm lỡ bữa cơm của ta!”

Ni cô mập mạp lạnh lùng nói xong, tiếp tục đi về phía trong với hai cái chân voi.

Lần này, Lý Hoả Vượng không nói gì, chỉ đi theo nàng vào trong.

Toàn bộ am ni cô rất lớn, nhưng cũng rất hoang tàn, Bồ Tát trong chánh điện trông còn tàn phế như vậy thì Bồ Tát ở phó điện chỉ tệ hơn thôi.

Trên cửa một số sảnh vẫn có dòng chữ, có điều giống y hệt với dòng chữ trên cửa.

“Sư phụ, đây là chữ gì?”

Lý Hoả Vượng mở miệng hỏi.

“Nữ thư, ngươi đương nhiên không hiểu, loại chữ này chỉ cho nữ nhân hiểu, không dành cho nam nhân.”

Mặc dù đã trả lời câu hỏi, nhưng nữ tu vẫn biểu lộ ra vẻ sốt ruột, đi thẳng vào trong.

Nhìn cảnh tượng ngày càng lạ lẫm bên trong, Lý Hoả Vượng không chút do dự tiếp tục đi vào, mọi thứ ở đây rất thật, không có cảm giác kì lạ như ở y viện.

Không biết là do ăn quá nhiều Hắc Thái Tuế, hay do ảo giác nhiều năm, mà những ảo giác khác đối với hắn đều không có tác dụng gì lớn, ngay cả khi chúng có hiệu quả, cũng có thể dễ dàng phân biệt được.

Loanh quanh một lúc, Lý Hoả Vượng đi theo ni cô mập mạp đến một ngôi nhà đất có ống khói.

Trong phòng phát ra tiếng động, chứng tỏ có người khác bên trong, chie cần ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc là biết bên trong toàn là ni cô.

Thấy ni cô béo ục ịch với đôi mắt phát sáng, Lý Hoả Vượng nhíu mày, hít một hơi dài, đưa tay bịt mũi, xông vào trước mùi hôi làm cay cả mắt.

Ngay khi hắn bước vào phòng, tiếng chép miệng, tiếng nuốt, tiếng nhai nhanh chóng chui vào lỗ tai hắn.

Lý Hoả Vượng dường như nghĩ rằng mình đã đến chuồng lợn.

Hắn thấy một nhóm ni cô mập mạp mặc quần áo đen đang ngồi ăn hì hục xung quanh chiếc nồi lớn màu đen, bọn họ thậm chí không dùng đũa hay bát, cứ như vậy vây lấy nồi bốc lấy.

Họ ăn một cách ngon lành, đến nỗi ngay cả có người sống đứng sờ sờ như Lý Hoả Vượng cũng không có phản ứng gì.

Đến nỗi những gì họ đang ăn, Lý Hoả Vượng cũng miễn cưỡng phân biệt được, đó là cơm rang với rau củ.

Lý Hoả Vượng mặt đỏ bừng vì ngạt thở, há miệng thở dốc liền cảm thấy mùi trong phòng có chút làm cay cay cuống họng.

Cử động của hắn cuối cùng cũng khiến người khác chú ý, một nữ tu mập mạp đầy đặn, nàng vừa nhường chỗ cho Lý Hoả Vượng, vừa mυ"ŧ ngón tay.

“Muốn ăn cơm chay sao? Hai trăm đồng một vé.”

Nghe nàng đòi tiền, trong lòng Lý Hoả Vượng không hề tức giận, ngược lại còn lấy làm mừng:

“Không phải, nhưng ta có chuyện cần đến sự giúp đỡ của sư phụ.”

Hắn ném tới một hạt vàng.

“Vàng!”

Ni cô mập mạp hồ hởi nhét hạt vàng vào miệng, dùng hàm răng ngả vàng nhai nhai, sau khi xác nhận là thật thì nhổ ra lòng bàn tay, trộn với nước bọt lẫn rau củ.

“Ngươi muốn mua lợn sao? Muốn mua bao nhiêu? Nói đi! Những con lợn trong am của bọn ta đều là những con béo nhất.”

Thấy đối phương tới gần, Lý Hoả Vượng khẽ lùi lại một bước.

“Không, ta nghe nói các sư phụ của An Từ am là người thâm sâu khó lường, vì vậy ta đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ của các sư phụ trong am ni cô này để diệt trừ tà ma.”

“Ha ha ha! Bản thân ngươi không phải là một đạo sĩ sao? Ngươi lại thỉnh ni cô giúp ngươi diệt trừ tà ma? Ha ha ha ha!”

Giống như hiệu ứng cười lây, những nữ tu khác trong nhà cũng đều bật cười, thậm chí đến cuối cùng ngay cả Lý Hoả Vượng cũng không nhịn được.

“Hahaha!!”

Lý Hỏa Vượng không nhịn được cười, hắn đột nhiên cảm thấy việc một đạo sĩ như mình lại đi nhờ một ni cô giúp đỡ quả thật là một chuyện hết sức nực cười.

“Khụ khụ, các vị sư phụ à, đừng cười nữa, chuyện phiền phức này của ta thật sự rất cấp bách, nếu không làm xong sẽ chết người đó.”

Lý Hỏa Vượng không nhịn được cười nói ra sự thật.

"Đi theo ta, chúng ta đi tìm sư thái hỏi xem, đúng rồi, phí dẫn đường là hai hạt đậu vàng.”

Một bàn tay to bóng nhờn cứ thế đưa ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Ngược lại Lý Hỏa Vượng không sợ ni cô đòi tiền, chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.

Lý Hỏa Vượng đưa hai viên đậu vàng ra sau đó đi theo ni cô mập mạp ra ngoài.

Lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những ni cô khác phía sau có chút lưu luyến, hắn cảm thấy các nàng mỗi ngày đều tùy tiện sống cùng nhau rất vui vẻ, ngay cả mùi hôi thối trong không khí cũng không cảm thấy khó ngửi như vậy.