Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 134: Dây Leo




Hắn cử Đạo Đồng và Bảo Lộc lần lượt đi nghe ngóng tin tức của An Từ am.

Chuyện xảy ra ở chùa Chính Đức, Lý Hoả Vượng không muốn xảy ra một lần nữa.

Sau khi dò la được một lúc, đặc biệt sau khi phái Bải Lộc lên núi một chuyến, Lý Hoả Vượng miễn cưỡng cho rằng những ni cô đó không có uy hϊếp quá lớn.

Điều mà người dân trong thị trấn hay nói về các ni cô là họ bẩn thỉu, lười biếng và béo.

“Nếu hai ngày nữa ta không xuống, các ngươi lập tức rời khỏi đây, có nghe không?”

Lý Hoả Vượng đứng trước con đường đất dẫn lên núi, dặn dò những Dược Dẫn khác.

“Lý sư huynh, chúng ta đi cùng nhau đi.”

“Ngươi đi làm cái gì, để làm gánh nặng sao? Ngươi thật sự nghĩ là đi đạp thanh sao?”

Lý Hoả Vượng vừa thốt lên câu này liền cảm thấy bản thân có chút nặng lời, nhưng cũng không giải thích gì, quay người một mình leo lên núi.

Nhìn bóng lưng đang dần đi xa, Bạch Linh Miểu cắn môi, nước mắt lưng tròng như muốn nói gì đó.

Nhưng đợi đến khi hắn khuất hẳn trong núi, nàng cũng không nói gì.

“Hà! Hà!”

Lý Hỏa Vượng mồ hôi nhễ nhại, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.

Lý Hoả Vượng đã leo được hai giờ đồng hồ, nhưng hắn ta vẫn chưa đến nơi.

Am ni cô cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện con đường đất quanh co khúc khuỷu này dường như không có điểm cuối, cứ trải dài lên trên.

Lý Hoả Vượng nghiến răng, nắm lấy dây leo bên cạnh, bắt đầu tiếp tục leo lên.

Khi hắn leo, hai chân đau nhức vô cùng, cuối cùng hắn cũng thấy cổng chùa của An Từ am.

Lý Hoả Vượng lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, hắn bất giác nhìn đôi câu đối hai bên cửa núi.

Điều làm hắn ngạc nhiên chính là khi đọc hai câu đối của am ni cô, hắn không hiểu gì.

Không phải vì Đan Dương Tử mà Lý Hoả Vượng quên cách đọc của những từ này, mà là những từ này có vẻ rất kỳ lạ.

Hình dáng của những kí tự này là kiểu thể chữ “Đa” với hình thoi dài, phải lên cao, trái xuống thấp. Những nét nghiêng thanh mảnh, thoạt nhìn giống như giáp cốt văn, lại có rất nhiều dấu vết của Hán tự quen thuộc.

“Đây là...chữ sao? Hay là thứ gì khác?”

Lý Hoả Vượng bước đến bên cạnh với vẻ khó hiểu, đưa tay chạm vào nó.

Hắn tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, rồi nhấc chân đi vào trong am.

Nhưng sau khi bước vào, những lời mà Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại không để làm gì.

Bởi vì trong quảng trường với um tùm cây cối trước mặt, hoàn toàn không có một bóng người, điều này rõ ràng trái ngược với bức tranh đông đúc của chùa Trịnh Đức.

“Có ai không?”

Giọng nói của Lý Hoả Vượng vang lên quanh quẩn trong quảng trường, nhưng vẫn không có ai xuất hiện.

Nhìn trái nhìn phải, Lý Hỏa Vượng đi về phía chính điện trước mặt, trong sảnh không có hương khói, nhưng cũng không tối tăm chút nào, bởi mái nhà bị dột, ánh nắng xiên vào chiếu rọi mọi thứ bên trong.

Bồ Tát ở trung tâm đại sảnh cũng bị bao phủ bởi bụi bẩn cùng với mạng nhện dày đặc.

Nếu không phải nhờ đài sen, Lý Hoả Vượng gần như không nhận ra đây là Bồ Tát.

“Có lầm không? Am ni cô này nhìn hoàn toàn vắng vẻ.”

Ngay khi Lý Hoả Vượng đang suy nghĩ về điều này, một tiếng ngáy nhẹ đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn rảo bước chậm rãi theo âm thanh ấy, hắn trông thấy, ở phía sau tượng Bồ Tát, ngổn ngang một viên thịt lớn.

Khi đến gần hơn, hắn mới nhận ra đó không phải là một viên thịt, đó là một cái bụng của một ni cô mập mạp lộ ra bên ngoài quần áo của nàng ấy.

Mũi hếch lên trời, nàng cứ như vậy nằm trên nền đất lạnh, há miệng ngáy khò khò, mùi chua chua xộc thẳng vào mặt.

Quần áo đen, mập mạp, bẩn thỉu, tất cả đều đúng, người trước mặt hắn là ni cô của Am Từ am.

Lý Hoả Vượng khẽ cau mày, quan sát kỹ người ở trước mặt, có phải là người tốt hay không, hắn tạm thời chưa rõ, nhưng bộ dáng hiện tại của nàng, ngay cả kẻ xấu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.

“Vị sư phụ này, Huyền Dương của Thanh Phong quán có chuyện quan trọng muốn nhờ.”

Lý Hoả Vượng cao giọng chào viên thịt lớn.

Tiếng ngáy của ni cô béo không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Nàng căn bản không tỉnh.

“Ngươi có phải đang giả vờ với ta?”

Lý Hoả Vượng tiến lên một bước, lại nâng tông giọng một chút:

“Vị sư phụ này! Huyền Dương Thanh Phong quán có chuyện quan trọng muốn nhờ!!”

Song vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngay khi Lý Hoả Vượng định ghé gần tai nàng để gọi, mùi hôi thối nồng nặc trên người khiến hắn từ bỏ ý định.

Cái mùi hôi thối này giống như mùi tất, sầu riêng cùng mồ hôi lên men đến cực điểm khiến hắn có chút không chịu nổi.

Không đợi Lý Hoả Hượng nghĩ ra chiêu khác, nữ tu béo đã rùng mình và tự mình ngồi dậy.

Nàng dùng những ngón tay mập mạp chùi chùi thứ ghèn mắt vàng bóng, chưa kịp mở mắt, nàng đã loạng choạng đi về phía cửa hông bên cạnh:

“Ồ, đến giờ cơm rồi, đến giờ cơm rồi.”

“Vị sư phụ này, Huyền Dương Thanh Phong quán có chuyện quan trọng muốn nhờ!”