Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 133: Am Ni Cô




“Hahaha, Tử Khải huynh, đắc tội rồi, vợ ta lải nhải vài câu nên tới trễ một tí, tại hạ đây liền tự phạt ba chén.”

“Này! Nhìn xem, đạo sĩ kia thật là kỳ quái, đạo bào lại có thể màu đỏ cơ đấy…”

Cho đến khi tiểu nhị mang thức ăn lên, Lý Hoả Vượng cũng không nghe ngóng được tin tức gì giá trị.

Lúc đầu, theo hắn hiểu biết, thị trấn này cách am ni cô không xa, dù là tốt hay xấu thì cũng phải có ảnh hưởng nhất định với những người lân cận mới đúng.

Kết quả là, đánh giá từ phản ứng của người dân thị trấn, sự tồn tại của am ni cô chiếm phần trăm rất thấp.

Tuy nhiên, phương pháp này không hiệu quả, Lý Hoả Vượng còn có những biện pháp khác.

“Nhị long hý châu! Tam dương khai thái! Ngư dược long môn! He he! Các món ăn đã sẵn sàng! Quý khách cứ từ từ mà dùng!”

Giới thiệu tên các món ăn xong, tiểu nhị tính rời đi thì bị Lý Hoả Vượng giữ lại.

“Ôi chao, vị chân nhân này, ngươi cũng thấy đó nhà trọ này tất bật công việc, thực sự không~”

Tiểu nhị chưa kịp nói hết câu thì đã bị hạt vàng trong tay Lý Hoả Vượng chặn họng.

“Ngươi có biết Hằng Hoa sơn bên kia không?”

“Biết biết!”

“Trên núi có một am ni cô, nghe nói hương khói rất đầy đủ hả? Bồ Tát của họ hẳn rất linh nghiệm, đúng không?”

Nghe vậy, trên mặt tiểu nhị lộ rõ vẻ bối rối:

“Hương khói đầy đủ? Không có đâu, hương khói của An Từ am còn không bằng bát hương của Thần Thổ Địa nữa là.”

“Hả?”

Lý Hoả Vượng nhìn Tiểu Mãn đang ăn cơm, điều này không giống với những gì nàng ấy nói.

“Hàng xóm của ta nói hương khói rất đầy đủ.”

Tiểu Mãn có chút lúng túng, đặt đũa xuống.

“Này, vậy thì hàng xóm của ngươi chắc chắn đang nói chuyện bậy bạ rồi, Bồ Tát của An Từ am đã bị phủ dày một lớp bụi, nếu có hương khói thì sẽ có quỷ đấy.”

“Chân nhân, ngươi không nghe nhầm đâu, cháu trai của nhị tỷ ta, goá phụ của hắn trong làng đã đến An Từ am làm ni cô.”

Nghe vậy, Lý Hoả Vượng lập tức tỉnh táo lại:

“Ồ? Nàng vì lí do gì lại đến đó làm ni cô? Nàng đến đó làm ni cô có đòi hỏi gì không?”

Tiểu nhị nhìn chung quanh, vẻ mặt có chút do dự.

Khi Lý Hoả Vượng dúi hạt vàng vào tay hắn, tiểu nhị đưa miệng lại gần, cố ý hạ thấp giọng.

“Chồng mất, nhà mẹ đẻ lại rất xa, không sinh được con trai nên bị dân làng rủa chết để chiếm đoạt tài sản, cùng đường mạt lộ mới đi làm ni cô, ở đời đâu ai nếu có thể sống lại muốn làm ni cô đâu.”

“Ồ...chuyện là như vậy.”

Lý Hoả Vượng trầm ngâm gật đầu.

Đánh giá từ những thông tin thu thập được đến nay, những ni cô này như những gì hắn được biết, không có nhiều khác biệt so với những gì Lý Chí nói trước khi chết.

“Vậy ngươi có biết, tại sao những ni cô đó lại mặc đồ đen không?”

Lý Hoả Vượng lại lấy ra một hạt vàng.

“Này, đó không phải đồ màu đen đâu, y phục của ni cô là màu xanh, rồi cũng không biết trên núi không có giếng hay sao mà các nàng xưa nay không tắm rửa cũng chẳng thay quần áo, quần áo cứ thế từ màu xanh ngả sang màu đen.”

Nói đến đây, trên mặt tiểu nhị đầy vẻ chán ghét.

“Hôm đó, mấy ni cô xuống bán lợn, ta trông thấy có một người chà vào cổ, haiz! Ngươi đoán xem? Nàng ấy choáng váng khi chà ra một cục bùn tròn màu hắc nê!!”

Ngay khi tiểu nhị vừa dứt lời, những người ngồi gần đó cũng buông đũa xuống với vẻ khó xử.

“Chát..”

Vang lên một tiếng, một bàn tay đập vào ót tiểu nhị.

“Các quý khách đang dùng cơm đấy! Tên khốn ngươi nói cái gì ở đây! Các ngươi muốn huỷ hoại thanh danh của nhà trọ Bồng Lai của ta hay sao?”

“Ông chủ, không phải vậy đâu, cái này là do chân nhân hỏi, ta mới nói đấy chứ!”

Nhìn thấy ông chủ nhà trọ béo ép tiểu nhị nói lời xin lỗi rồi kéo hắn đi, Lý Hoả Vượng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

“Lý sư huynh, ngươi muốn hỏi cái gì, ta có thể giúp ngươi.”

Cẩu Oa vừa nói vừa gắp một miếng tóp mỡ nhét vào miệng.

“Được rồi, ngươi hỏi cái gì với khuôn mặt lốm đốm đó, đừng hù chết người ta, Bảo Lộc, sau khi ăn cơm xong, hãy giúp ta đến thị trấn hỏi tin tức về An Từ am."

Trong số những người Dược Dẫn, chỉ có người đàn ông này sắc nước hương trời, dung mạo hoàn toàn bình thường.

Tôn Bảo Lộc - người chưa bao giờ có cảm giác tồn tại, sững sờ một lúc, rồi im lặng gật đầu.

Lý Hoả Vượng liếc nhìn hắn rồi tiếp tục ăn, bề ngoài bình thường không có nghĩa hắn ta bình thường.

Người đàn ông này không bao giờ cởϊ qυầи áo đi ngủ, thậm chí còn tránh mặt người khác khi đi vệ sinh, kể cả nam hay nữ.

Dưới y phục của hắn chắc chắn ẩn chứa nguyên nhân hắn bị Đan Dương Tử chọn trúng làm dược dẫn.

Nhưng Lý Hoả Vượng cũng không muốn hỏi thêm, suy bụng ta ra bụng người, hắn cũng không muốn người khác bàn ra tán vào về trạng thái tinh thần của mình.

Sau một thời gian, Lý Hoả Vượng ở lại nhà trọ này.