Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 130: Mạng Lớn




"Cao nhân, cái kia, kỳ thật ta biết giết người cướp của trên nước là không tốt, mỗi lần cha ta đi cướp thì ta đều không đi theo."

Vẻ mặt của thiếu niên khá khẩn trương, dường như đang có ý biện giải cái gì đó.

"Thật ra ta muốn đi thi công danh, lên kinh làm đại quan, ta chán chỗ này lắm rồi. À đúng rồi, ta rất quen thuộc chỗ này, cao nhân ngươi muốn đi đâu? Ta có thể chỉ đường cho ngươi."

Những lời này rốt cục khiến Lý Hỏa Vượng chú ý, hắn cúi đầu nhìn về phía thiếu niên chèo thuyền.

"Ngươi có biết gì về am ni cô ở Hằng Hoa Sơn không?"

Đây là điểm đến kế tiếp của hắn. Có lẽ hắn có thể từ trong miệng người này biết được chút gì đó, Hằng Hoa Sơn hẳn là cách hồ này không xa.

"Ni cô? Cái này ta biết, có một lần lúc ta và Nhị ca đi làm việc thì gặp qua một lần. Lúc đó mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ tới cuối cùng Nhị ca lại nói không làm được."

"Hắn nói với ta, đây là ý của tổ gia gia, nếu gặp ni cô áo đen, đầu trọc nuôi chim, đại thần mang trống thì đều không thể cướp."

"Những ni cô kia trông như thế nào? Có điều gì đặc biệt không?”

"Các nàng rất mập, vô cùng mập, người nào cũng bự gấp ba ta. Hơn nữa còn lười, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi."

"Ngoài ra trên người các nàng còn rất hôi, rất bẩn, có một lần có một cô em cởi giày ra, ta cách một cái thuyền cũng có thể ngửi thấy."

"Cao nhân, ngươi muốn đi tìm những ni cô kia sao? Ta có thể dẫn đường.”

Mập mạp, lười biếng, bẩn thỉu, những từ này làm thế nào cũng rất khó để liên hệ với người cửa phật như ni cô.

"Lý Chí nói các nàng miễn cưỡng tính là người tốt? Nhưng trên đời này thật sự còn có cái gọi là người tốt sao? ”

Sau loạt sự việc này, Lý Hỏa Vượng bày tỏ sự nghi ngờ nghiêm trọng.

Cái thuyền nhỏ quanh đi quảnh lại trong bãi Cỏ Lau một thời gian dài, mặt hồ rộng lớn một lần nữa lại xuất hiện trước mặt họ.

Sau khi thuyền cập bến thì trời cũng bắt đầu sáng. Từ mặt trời lặn đến mặt trời mọc, thì ra họ đã ở trên đảo cả một đêm.

Khi ánh mặt trời chiếu lên mặt tất cả mọi người, trái tim nặng trịch của họ cuối cùng đã vơi đi. Cả đám người chèo chèo thuyền qua đêm giờ phút này đã hoàn toàn kiệt sức, tất cả đều ngã xuống đất thở hổn hển.

Lý Hỏa Vượng nói với những người khác:

"Đừng nghỉ ngơi, vào rừng tìm củi, đốt ba người chết này, bằng không lát nữa sẽ bốc mùi."

Thấy ba vị đồng bạn chết đuối trên thuyền kia, những người khác cố sức đứng lên, cắn răng đi về phía rừng cây.

Lý Hỏa Vượng ngăn Tiểu Mãn đang che cánh tay lại, trên cánh tay phải của nàng có một mảng da lớn bị tróc ra, cơ bắp đỏ như máu cứ như vậy bại lộ trong không khí.

"Thế nào rồi? Không sao chứ?"

Lý Hỏa Vượng từ bên hông lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.

Tiểu Mãn cũng không nhận đan dược, chỉ nói.

"Không có việc gì, có thể sống thì cũng xem như là mạng lớn, chút vết thương nhỏ này lát nữa lấy tro than đắp lên là được."

Ở chung mấy ngày nay, Lý Hỏa Vượng đã biết tính cách của nàng vô cùng quật cường, liền không nói gì nữa.

Rất nhanh ba cột lửa lớn bốc lên, Lý Hỏa Vượng ôm ba cái xác lần lượt ném vào trong lửa.

Mọi người nhìn đồng bạn ngày hôm qua còn đang vui vẻ dần dần bị ngọn lửa bao vây.

Khi mặt trời treo cao, thì ngọn lửa cũng dần dần dập tắt.

Lý Hỏa Vượng đâm trường kiếm vào trong đống tro tàn, sau khi chém một ít xương lớn thành từng khối nhỏ thì bỏ nó vào bình gốm cùng với tro cốt.

Nhìn bình tro cốt trước mắt, tâm tình Lý Hỏa Vượng rất nặng nề, chuyện đêm qua làm cho đầu óc hắn rất loạn.

Lúc này, Bạch Linh Miểu đã bịt kín hai mắt bỗng nhiên duỗi tay qua, nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn.

Cảm giác được tâm tình của hắn có chút không thích hợp, nàng tới gần, tựa người vào lưng Lý Hỏa Vượng.

"Ta rất tốt, không cần an ủi ta."

Lý Hỏa Vượng khom lưng ôm lấy ba cái bình kia đặt vào trong ngực Thằng Khờ.

Nguyên Phúc như chó săn đứng bên cạnh Lý Hỏa Vượng, nói:

"Cao nhân, muốn nghỉ ngơi không? Nếu không nghỉ thì ta sẽ đưa anh đi tìm ni cô, ta biết đường. ”

Lý Hỏa Vượng bình tĩnh vung tro tàn trên kiếm, ngay sau đó vung mạnh về phía người nói, sau đó trở tay cắm kiếm vào vỏ.

"Cầm theo tro cốt, chúng ta đi thôi."

Nguyên Phúc hai mắt mở to, khó tin lấy tay che cái cổ chảy máu của mình.

Hắn há miệng nhìn bóng lưng Lý Hỏa Vượng, tựa hồ muốn nói điều gì đó, lại chỉ có thể phát ra thanh âm khụ khụ.

Cuối cùng, hắn lảo đảo vài bước, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất, đôi mắt dần dần mất đi ánh sáng.