"Không, Nguyên Nhi cũng không có ý định dọa chúng ta, hắn quả thật định gọi thứ gì đó ra, nhưng hắn thất bại."
"Tam Hủy" là tên của thứ đó. Cũng là nguồn gốc của tất cả những đau khổ trên sách tre này.
Nguyên Nhị thất bại, bởi vì không thể trả đủ cái giá triệu hồi nó.
Dựa theo yêu cầu được viết trên sách tre, tuy rằng thân thể của hắn đã vô cùng đau khổ, thế nhưng nội tâm hắn còn chưa đủ thống khổ, dù cho cả nhà hắn vừa mới chết hết thì cũng xa xa khôgn đủ.
Muốn gọi Tam Hủy ra thì cần phải có một sự thống khổ cùng cực về cả thể xác và tinh thần.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, nhìn thoáng qua cái đầu không mắt không miệng của Nguyên Nhị.
Thoạt nhìn hắn cũng vừa mới biết cách sử dụng sách tre này, vì vậy vẫn còn chưa thuần thục.
Chẳng qua chuyện này cũng bình thường, mấy cách viết trên này chỉ cần dùng một lần thì cơ bản cũng cách cái chết không xa, không ai có thể sống đến lúc "quen" được với nó.
Tuy rằng hiện tại đã an toàn, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không mấy yên lòng.
Hắn làm biếng quan tâm đám cướp này lấy quyển sách tre ghê tởm như vậy ở đâu, hắn chỉ để ý tới việc sách tre này là do ai viết.
Liệu có phải là một môn phái giống như Chính Đức Tự hay không?
Chỉ là họ không giống hòa thượng tu luyện công pháp huyết nhục, mà là cực hạn khổ cực?
Nhưng nếu như dựa theo nội dung trên mà luyện, chỉ sợ không có bao nhiêu người còn sống.
"Trừ phi, môn phái họ có biện pháp gì có thể khiến cho cơ thể nhận nhiều thương tích như vậy mà vẫn có thể không chết."
Lý Hỏa Vượng nhìn sách tre trong tay, bắt đầu suy đoán lung tung.
Giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng phát hiện cách nhìn của mình đối với chỗ này, dù là suy nghĩ âm u nhất thì dường như vẫn còn khá lạc quan.
Nơi này còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Lý Hỏa Vượng biết trên đời vẫn có những thứ tồn tại đặc biệt như Tiên gia và Hỷ Thần.
Nhưng chuyện hôm nay thật sự làm cho hắn mở mang tầm mắt, thì ra vẫn còn vài thứ còn khủng bố hơn cả bọn chúng.
"Tam Hủy…"
Lý Hỏa Vượng sững sờ tại chỗ, thì thào lẩm bẩm.
…
Bên bờ đảo Cỏ Lau, Lý Hỏa Vượng đứng đó, trong tay cầm sách tre vẫn còn vươn mùi máu.
Những người khác thì đứng cách đó không xa, tựa vào nhau nhìn hắn, sắc mặt của người nào cũng rất tệ.
Họ vẫn còn chưa hồi phục sau dư âm vừa rồi.
Biểu tình của Lý Hỏa Vượng có chút do dự, hiện tại chỉ cần hắn dùng sức ném một cái. Quyển sách tre tà ác đến cực điểm, khiến người chỉ cần đọc qua là đã cảm thấy nôn mửa này sẽ vĩnh viễn chìm vào hố bùn, không bao giờ thấy mặt trời nữa.
Đây tựa hồ là một lựa chọn phi thường tốt, mặc kệ là ai đã viết ra quyển sách tre này, thì sức mạnh của Tam Hủy không dễ mượn như vậy. Để nó trên đời, chỉ mang lại đau khổ vô tận cho người khác.
Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi đó suy tư thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhét sách tre vào trong ngực.
Những cách được ghi trong này tuy vô cùng huyết tinh, nhưng quả thật rất dễ dùng.
Loại thủy tặc bình thường như Nguyên Nhị còn có thể dùng, chính mình tự nhiên là không cần phải nói.
Mấy thứ này đều là thứ lo trước khỏi họa, nói không chừng đến tình huống cực đoan nào đó, mình thật sự cần dùng tới.
Nếu như không muốn triệt để biến thành Đan Dương Tử, vậy thì sau này nếu gặp phải nguy hiểm, mình nhất định phải tìm được một người thay thế, cho dù cái giá phải trả vô cùng cao.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, nhìn về phía những người phía sau.
"Đẩy thuyền lại đây, sau đó chuẩn bị sẵn sàng người chết và vàng, chúng ta rời khỏi nơi rách nát này."
Phiền toái được giải quyết theo cách ngoài dự đoán, hắn cũng không cần phải ở lại cái nơi đầy xác chết này nữa.
Chiếc thuyền nhỏ mà bọn thủy tặc dùng để cướp bóc bị Tôn Bảo Lộc bơi giỏi đẩy vào bờ, những người khác thì mang theo thi thể đồng bọn, còn có trang sức bằng vàng lên thuyền.
"Lên thuyền, chèo thuyền, đưa chúng ta đến bên kia hồ."
Lý Hỏa Vượng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, uy hϊếp.
"Ta...Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây, ngươi có thể đừng không giết ta không?"
Thiếu niên sợ hãi, rụt rè hỏi.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ chuôi kiếm phía sau, thiếu niên lập tức sợ chết khiếp bò về thuyền.
Nương theo mái chèo lắc lư của thiếu niên, thuyền nhỏ bắt đầu chuyển hướng, đưa họ hướng về nơi sâu nhất trong đám cỏ lâu. Những người khác cũng lảo đảo chèo thuyền đuổi theo.
Trong bãi lau rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mái chèo rẽ nước thì không có người nào nói chuyện.
Tất cả những gì phát sinh trên đảo lúc trước làm cho mọi người kinh hồn chưa định, sắc mặt người nào cũng trắng bệch.
"Cao....Cao nhân, tên ta là Nguyên Phúc."
Thiếu niên chèo thuyền bỗng nhiên mở miệng nói.
Lý Hỏa Vượng cau mày không trả lời, ánh mắt như chim ưng nhìn khoảng không tối đen bốn phía.