“Kể từ bây giờ, ngươi sẽ được gọi là Cao Trí Kiên.”
Lý Hoả Vượng nói với ngốc tử trước mặt mình, hắn đang vác một thanh gỗ.
“Ta...ta...ta ta…”
Lý Hoả Vượng đưa tay ra, ấn những ngón tay vào bờ ngực cường tráng.
“Nhớ kỹ, sau này ngươi sẽ không bị gọi là ngốc tử nữa, từ nay về sau sẽ gọi bằng tên của ngươi, Cao Trí Kiên, ngươi có nghe không?
“Ngươi không biết chữ sao? Bẻ một nhánh cây xuống đây, rồi tự viết xuống đất nhiều lần, đến khi nào nhớ hoàn toàn mới thôi.”
“Ơ…”
Ngốc tử không có bất kỳ quyền quyết định nào đối với tên của mình, ủ rũ quay người đi về phía khu rừng.
Lý Hoả Vượng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, khẽ thở dài.
“Bất kể như thế nào. Trước đây đã nói sẽ cho hắn một cái tên, vậy ta đương nhiên phải nói được thì làm được, coi như quà tặng khởi tử hoàn sinh cho hắn.”
Thực ra, Lý Hoả Vượng đã muốn đặt cho ngốc tử một cái tên từ lâu, suy cho cùng lúc nào cũng ngốc tử rồi lại ngốc tử, kêu lên quả thực rất khó nghe.
Chẳng qua là sau khi rời khỏi đảo lau sậy, một mực không nghĩ ra được cái tên nào phù hợp, nên cứ kéo mãi tới tận bây giờ.
Ngốc tử thiếu thông minh, vì vậy Lý Hoả Vượng đặt tên cho hắn là Cao Trí, hy vọng rằng anh chàng này có thể được bù đắp một ít từ cái tên.
Còn chữ Kiên đặt cuối, là do Lý Hoả Vượng đang kỳ vọng vào hắn, hi vọng hắn có thể kiên trì đối mặt với bi kịch cuộc đời.
“Lý sư huynh! Lý sư huynh! Ngươi cũng cho ta một cái tên đi, hắn bị gọi là ngốc tử khó nghe, ta bị gọi là Cẩu Oa cũng không êm tai lắm.”
Lý Hoả Vượng hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên với bộ mặt lấm la lấm lét bên cạnh.
“Đầu óc của hắn không bình thường, còn của ngươi cũng có vấn đề sao? Lớn tướng như thế mà không thể tự đặt cho mình một cái tên sao?”
Lý Hoả Vượng nói xong, đi tới chỗ đống lửa, nhưng Cẩu Oa cũng đuổi theo hắn không buông tha.
“Ôi chao, Lý sư huynh, chỉ là biết chữ thôi mà.”
“Ta không tham lam, ngươi chỉ cần cho ta cái tên nào nổi tiếng là được, càng nổi càng tốt.”
Lý Hoả Vượng mỉm cười:
“Ồ, ngươi còn muốn nổi tiếng cơ đấy, gọi ngươi là Tào Tháo thì ngươi thật sự là Tào Tháo sao?”
Cẩu Oa hiển nhiên không hiểu ý của Lý Hoả Vượng, vỗ tay đầy phấn khích, nhảy lên cao.
“Được! Cái tên Tào Tháo hay quá, nghe vui vui! Ta sau này sẽ được gọi là Tào Tháo!”
Không đợi Lý Hoả Vượng nói thêm gì nữa, Cẩu Oa như một làn khói chạy vào trong đám đông, thông báo tên mới của mình cho mọi người với vẻ hào hứng.
Đương nhiên, những người khác không hiểu ý nghĩa đằng sau cái tên này, nhưng ai cũng nhao nhao đứng dậy chúc mừng.
Nhìn thấy cảnh tượng buồn cười trước mặt, Lý Hoả Vượng lắc đầu không nói nên lời.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần sáng, Lý Hoả Vượng nói:
“Đừng chậm trễ, tiếp tục lên đường nào, hôm nay chúng ta sẽ cố gắng đến thị trấn.”
“Khi đến thị trấn, chúng tahayx ăn một bữa thật ngon, những ngày vừa qua chúng ta đã ăn rau rừng đủ rồi nhỉ?”
Câu nói này ngay lập tức khiến mọi người phấn khởi lên, không ngừng nuốt nước bọt.
Trước đó, lương khô và cả xe lừa đều bị rơi xuống nước.
Họ có rất nhiều vàng, nhưng nếu không phải trước sau đều không có làng, không có cửa hàng, thì cũng không ai bán thức ăn cho họ.
Không có lương thực, chỉ có thể ăn rau dại giống như lão hoà thượng, suốt đoạn đường chỉ ăn rau dại, đến nỗi mặt mũi cũng phải xanh xao, chưa kể có khi rau dại còn không có đủ ăn.
Tập thể nhóm Dược Dẫn ai nấy đều gầy đi trông thấy, họ tiến về phía trước một cách vội vàng với cơn khát thức ăn.
Có lẽ vì có đồ ăn treo phía trước nên chỉ mất hai tiếng đồng hồ là đã đến nơi, thay vì phải đi nửa ngày như kế hoạch.
Dưới chân ngọn núi cao lớn được bao phủ bởi màn mây mù dày đặc, ở đó có một thị trấn nhỏ náo nhiệt.
Cái thị trấn nhỏ này thậm chí còn hơi quá náo nhiệt, Lý Hoả Vượng cùng những người khác chen lấn vào, đặt chân xuống cũng khó.
Hắn ta hơi nghiêng đầu, né một cái đòn gánh đi ngang qua, rồi nhanh chóng nhấc chân phải lên để tránh giẫm phải cứt gà trên mặt đất.
Lý Hoả Vượng bước vào trong những giằng co của tiếng rao hàng.
“Đây có phải là nơi tốt lành gì không đấy? Tại sao lại có nhiều người như vậy?”
Con đường gạch đá vốn dĩ đã không rộng rãi gì, bây giờ lại chật ních người mua kẻ bán, ồn ào những tiếng cò kè mặc cả.
Bán giỏ tre tự bện, bán thịt rừng bắt trên núi, bán rau tự trồng.
Bán gà, bán chó, thậm chí cây giống cũng có bán.
Những người bán lẫn người mua trò chuyện xôm xả, âm thanh cứ oang oang, đến mức Lý Hoả Vượng cảm thấy như có ngàn con ruồi đang bay xung quanh mình.
“Lý sư huynh, Tào Tháo ta biết! Hôm nay là mồng một Tết, nên mọi người từ mười phương tám hướng đều trở về.”
Cẩu Oa ở bên cạnh giải thích.
Lý Hoả Vượng gật đầu như hiểu ra, hắn suýt chút nữa đã quên chuyện này, những người xứ này sẽ hội họp lại thành chợ lớn.