Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 128: Chỉ Vậy Thôi?




Thông qua cảm giác cực kỳ kỳ lạ này, đám người Lý Hỏa Vượng dường như đã đột phá giới hạn cảm giác của nhân loại.

Họ thấy ở chỗ cao nhất của bầu trời, trong một vực sâu mịt mù u ám, trên vùng đất mà mặt trời và vô số thế giới màu đen đang xoay tròn dường như có cái gì đó đang di chuyển.

Lý Hỏa Vượng ngửi được tầm mắt từ trên người thứ kia bắn tới, nếm được khí tức đáng sợ khiến người run rẩy ở bên trong. Cũng thấy giai điệu quái dị mà thứ kia mang đến khi di chuyển.

"Phanh! Phanh phanh! Phanh!"

Lý Hỏa Vượng cảm giác nó cách mình rất xa, nhưng giai điệu của nó lại mê người và rõ ràng như vậy.

Lý Hỏa Vượng không thể tìm được thứ nào có thể so sánh với giai điệu này trong hiện thực, thứ duy nhất có chỗ tương tự chính là tiếng sấm vang lên trước khi Hỷ Thần xuất hiện.

Nhưng thứ này cường đại hơn Hỷ Thần rất nhiều, trước mặt nó, Hỷ Thần chẳng khác nào một hạt cát trên đỉnh núi bao la.

Lý Hỏa Vượng gần như không chút do dự đưa ra phán đoán này, cho dù hắn căn bản không cách nào hiểu được, thứ mình đang cảm nhận rốt cuộc là cái gì.

"Tự sát để cho Đan Dương Tử đi ra? Không! Đan Dương Tử ở trước mặt nó cũng chẳng bằng cục phân chó! Chênh lệch giữa hai bên quá lớn.”

Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng nhận ra điểm này, ở trước mặt thứ kia, người phàm căn bản không có bất kỳ khả năng phản kháng nào.

Vào lúc Lý Hỏa Vượng triệt để mất hết cảm giác, chỉ biết ngây ngốc đứng ở nơi đó chờ chết thì ngũ quan ngũ cảm đang vặn vẹo chẳng hiểu sao lại trở về bình thường.

"Ơ?"

Không đợi Lý Hỏa Vượng nghĩ rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, liền thấy vẻ mặt của hắn ngưng lại, dùng tốc độ nhanh nhất xách kiếm lên vọt về phía của Nguyên Nhị.

Nguyên Nhị lúc này hai mắt đã mù, chỉ còn lại một hơi thoi thóp, hắn chỉ vẻn vẹn làm một động tác quay đầu thì đã bị Lý Hỏa Vượng một kiếm chặt đầu.

Đầu người bay lên, khi nó rơi xuống đất thì, tất cả mọi thứ xung quanh cũng đã trở lại bình thường.

Lý Hỏa Vượng cầm kiếm đứng ở đó thở hồng hộc, kinh hồn chưa định ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen như mực.

Trên đó không còn thứ gì cả, phảng phất như chuyện khi nãy chỉ là một ảo giác, nhưng Lý Hỏa Vượng biết nó không phải, thứ kia thật sự tồn tại.

Lý Hỏa Vượng có ý ghép ngũ quan của mình lại thành một như khi nãy, nhưng kết quả lại ngạc nhiên phát hiện, hắn không có cách nào nhớ lại cảm giác kia.

Dựa vào năm giác quan hiện tại, hắn không cách nào lý giải được cảm giác mình vừa tiếp xúc khi nãy.

Mặc dù nguy hiểm đã qua, nhưng hòn đảo vẫn rất yên tĩnh.

Tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ, trong mắt lộ ra nỗi sợ thật sâu, thứ mà Lý Hỏa Vượng thấy, họ cũng thấy được.

Sắc mặt người nào cũng trắng bệch, thân thể bắt đầu vô thức run rẩy, họ đều cảm thấy rất lạnh, là một loại rét lạnh thấu xương thẩm thấu từ trong ra ngoài.

"Chỉ vậy thôi? Việc mà Nguyên Nhị liều mạng làm chỉ vỏn vẹn dùng để dọa chúng ta một chút?"

Nhìn đám người xung quanh đều còn nguyên vẹn không chút tổn thương, trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên một tia nghi hoặc.

Tình cảnh an toàn hiện tại trái lại khiến hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dùng trường kiếm dính máu mở cuốn sách tre màu đỏ đang cuộn tròn, phát hiện nội tạng huyết nhục bên trong đã khô héo và biến thành màu đen.

Lý Hỏa Vượng quỳ một gối, cảnh giác nhìn nội dung trên sách tre màu đỏ.

Chữ màu đen khắc trên đó rất nhỏ, hơn nữa còn vô cùng quái dị.

Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy kiểu chữ này, nhưng không ngờ vào lúc hắn chăm chú mà nhìn thì lại bất ngờ phát hiện mình có thể hiểu được nó nói gì.

"Bạch Hoàn...Trân Lộ...Nuốt bụng...Gạt xương..."

Đây là một quyển sách tre cực kỳ tà tính, toàn bộ nội dung bên trên đều ghi lại cách như thể nào để dùng sự đau đớn lớn nhất và máu thịt của bản thân để đổi thứ gì đó từ một vị nào đó.

Một trong những loại nhẹ nhất, chính là cắm ngang mảnh tre vào trong móng tay, đẩy lên, cạy toàn bộ móng tay của mình ra.

Nặng hơn một chút, chính là nhai một đống sắt thép vụn lớn, sau đó nuốt nó xuống.

Cuối cùng, nó dạy cho người đọc làm thế nào để hiến máu và xương thịt của mình, dùng nó để trao đổi điều kiện với một vài thứ.

Những cách nào càng về sau càng máu tanh khủng bố, thậm chí đều sắp vượt qua năng lực chịu đựng của Lý Hỏa Vượng.

Rốt cục sau khi xem tới một nửa, Lý Hỏa Vượng nhịn không được ói ra.

Sau khi ói hết thịt heo trong bụng ra, tuy sắc mặt đã trở nên trắng bệch, nhưng hắn vẫn cắn răng, nén ói kiên trì xem tiếp.

Không tìm được cách mà Nguyên Nhị trước đó đã sử dụng, hắn thật sự không an tâm, lỡ đâu là nguyền rủa gì đó thì phiền phức.

Nén xuống cảm giác ghê tởm tiếp tục lật xem, cuối cùng cũng ở trang thứ tư đếm ngược tìm được cách mà Nguyên Nhị dùng.