Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 127: Tiếng Chuông




Cẩu Oa to mập vội vàng chạy theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước đã mệt đến mức thở hồng hộc.

Nhìn bóng lưng những người khác càng ngày càng xa, Cẩu Oa ảo não dậm chân một cái, cuống quít ném đi một ít bạc, rồi vội vàng đuổi theo.

Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi nhà kho, vừa định dẫn những người khác rời khỏi trại, suy nghĩ một chút, lại đi về phía nhà bếp.

Không lâu sau, đợi khi hắn trở về thì vàng trong tay đã biến thành hai cái xác trẻ con sắc mặt tím tái.

"Đi vào trại tìm mấy cái bình, đợi lát nữa đi ra ngoài thì đốt nó, rồi bỏ tro cốt vào bình. Không đưa người sống ra được, thì ít nhất cũng để cho họ lá rụng về cội. ”

"Vâng, Lý sư huynh."

Những người khác nói xong liền chuẩn bị đi tìm bình, nhưng ngay khi vừa định đi thì một tia sáng đỏ từ bên cạnh xẹt qua, mang theo tiếng gào thét bắn về phía họ.

"Mau tránh hết ra!"

Lý Hỏa Vượng cả người căng thẳng, theo bản năng nhào về phía sau.

Chỉ thấy tia sáng đỏ xẹt ngang qua ngực hắn, cắt đôi cái xác của hai đứa nhỏ một cách ngọt xớt.

Lý Hỏa Vượng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu như không có xác của hai đạo đồng chết đuối này ngăn cản, thì khi nãy thứ bị cắt làm đôi chính là hắn.

"Mai tìm nơi trốn! Trong trại còn người sống!"

Vào lúc Lý Hỏa Vượng một tay cầm chuông một tay cầm kiếm cẩn thận ló đầu ra từ phía sau một cái bình thì phát hiện ở mặt đất xa xa rải rác một ít mảnh vụn màu trắng có máu.

"Cái thứ vừa rồi tấn công chúng ta là gì thế?"

Câu hỏi này rất nhanh đã nhận được đáp án, tiếng bước chân trầm thấp vang lên, một người từ từ đi ra từ trong bóng tối.

Tiểu Mãn ném một viên đá huỳnh quang tới dưới chân người nọ, chiếu sáng gương mặt của hắn ta. Họ biết người đàn ông này, là ông chủ tàu khi đó.

"Tên này chưa chết ư?!"

Suy nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu mọi người, trong đó có cả Lý Hỏa Vượng.

Nguyên Nhị miệng chảy đầy máu tay phải cầm một quyển sách tre kỳ lạ màu đỏ, tay trái thì cầm một cái kìm sắt đen.

Nhìn cái miệng chảy máu của hắn, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, những thứ màu trắng kia rốt cuộc là gì.

"Ra rồi! Ra Rồi! Tên khốn kiếp! Hóa ra ngươi cũng có lúc yếu ớt như này!"

Ánh mắt Nguyên Nhị phủ đầy tơ máu, hắn lại đưa kìm vào miệng, sau đó dùng lực kéo một cái răng ra.

Sau đó hắn dùng cái miệng chảy máu của mình nhỏ giọng đọc cái gì đó với quyển sách tre màu đỏ. Cái răng kia nhanh chóng bị huyết sắc bao bọc, sau đó như hóa thành một ngôi sao băng bay vứt vào gian nhà bên cạnh.

Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mãn từ bên trong truyền ra, khiến trong lòng lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy căng thẳng.

"Leng keng leng keng!"

Tiếng chuông chợt vang lên, hai vị Du lão gia dán đất bay về phía Nguyên Nhị.

"Phì!"

Nguyên Nhị hung hăng phun một ngụm máu xuống đất, sau đó lại giơ kìm lên. Nhưng lần này hắn không nhắm vào răng, mà là nhắm ngay con mắt duy nhất còn sót lại của mình.

Bụp một tiếng, nhãn cầu bị bóp nát, một quầng sáng kia lạ bao phủ bốn phía. Hai vị Du lão gia kia phảng phất như bị thứ gì đó dính lấy, rớt xuống mặt đất không thể động đậy.

"Ngươi giết cả nhà lão tử! Lão tử cũng muốn giết cả nhà ngươi!! Chết hết với ta đi!!!"

Nguyên Nhị lớn tiếng gầm gừ, rồi từ bên hông lấy ra một con dao nhỏ, cắm vào trong cổ họng mình.

Cho dù hắn đau đến run rẩy, nhưng vẫn dùng sức róc huyết nhục của mình.

Tiếng chuông lại vang lên, hơn mười Du lão gia từ bốn phương tám hướng ngưng tụ, nhanh chóng nhào về phía Nguyên Nhị.

Xoẹt một tiếng, yết hầu, dây thanh, đầu lưỡi, một loại các chuỗi khí quan trong cơ thể cứ thế mà bị Nguyên Nhị mạnh mẽ rút ra.

Sách tre màu máu trải trên mặt đất, khi Nguyên Nhị cầm mấy khí quan của mình đặt lên đó, thì tất cả Du lão gia lập tức biến mất.

Còn những khí quan sau khi được đặt lên sách tre thì bất chợt trôi nổi bồng bệnh, ngay sau đó những vật chết này bỗng nhiên sống lại.

Mượn đầu lưỡi và dây thanh của Nguyên Nhị, sách tre bắt đầu nói chuyện.

Cái giọng của nó ồm ồm như vịt đực, tiếng vừa thốt ra thì đất trời cũng thay đổi.

"Nhất thiệt chuyển luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh chư cực, phi ngôn khả thuyên! Thiên hảo thần quỷ, đắc vô khí tuyên! Ngô chủ chí cao! An cảm kinh yên!?

"Nhất thiệt chuyển luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh chư cực, phi ngôn khả thuyên! Thiên hảo thần quỷ, đắc vô khí tuyên! Ngô chủ chí cao! An cảm kinh yên!?

Khi sách tre lợi dụng đầu lưỡi con người thốt ra những lời này thì tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo. Ngũ quan ngũ cảm của tất cả mọi người trên đảo cũng đồng thời xảy ra sự thay đổi.

Thị giác vị giác khứu giác thính giác dần dần hợp nhất lại với nhau, tạo ra một cảm giác mà người bình thường không thể hiểu được.