Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 126: Cuốn Sách Vô Dụng




"Trời ạ, đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Số tiền này có thể cưới được bao nhiêu cô vợ chứ."

Nhìn số bạc trắng lóa trước mặt, giọng nói của Cẩu Oa cũng bắt đầu run lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

Sự chú ý của Lý Hỏa Vượng không đặt trên số vàng bạc này mà đặt trên mấy cuốn sách kia.

Hắn tùy tiện lật xem thì thấy chỉ là một số cuốn sách vỡ lòng học căn bản cùng với vài cuốn kinh Phật.

“Lão già đó trước đó biết dùng phương pháp triệu đồng nam đồng nữ trong nước, xem ra không giống như là học được từ trong sách, chẳng lẽ biện pháp buồn nôn này là từ truyền miệng sao?

Khi Lý Hỏa Vượng tiếp tục lục lọi, hắn lập tức sững sờ khi nhìn thấy cuốn sách ở phía dưới cùng.

Hai tay Lý Hỏa Vượng cầm cuốn sách lên, cau mày nhìn dòng chữ được viết trên bìa sách, đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

"Đây...là chữ gì?"

"Lý sư huynh, bây giờ chúng ta chuyển tất cả đồ trong rương ra ngoài nhé? Nhưng mà chúng ta cũng không thể cầm được nhiều đồ như vậy."

Bạch Linh Miểu bước tới, nói.

Lý Hỏa Vượng đưa cuốn kinh thư trong tay cho thiếu nữ tóc trắng trước mặt xem.

"Ngươi nhìn chữ trên cuốn sách này xem, có biết chữ này là gì không?"

Ánh mắt Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ mờ mịt:

"Lý sư huynh, ta không biết chữ."

Ngay khi nàng vừa nói xong, một giọng nói lắp bắp phát ra từ sau lưng nàng:

"Hoa~~~Hoa~~~Hoa Nghiêm Kinh!!"

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy tên ngốc đang đứng sững sờ ở đó:

"Ngươi chắc chắn chữ trên đây là Hoa Nghiêm Kinh?"

"Ừm!"

Khi Lý Hỏa Vượng có được câu trả lời chắc chắn, ngón tay trên chữ Nghiêm chậm rãi di chuyển, trong mắt hắn lộ ra sự bối rối sâu sắc.

"Đây là chữ Nghiêm sao? Sao bây giờ ngay cả chữ Nghiêm mà mình cũng không biết nữa?"

"Không thể để Đan Dương Tử xuất hiện nữa."

Sau khi cẩn thận nhớ lại một loạt sự tình đã phát sinh sau khi Đan Dương Tử xuất hiện, Lý Hỏa Vượng đã cho ra kết luận này.

Lần thứ nhất là Hỷ Thần, lần thứ hai là Phật Đà, mãi đến lần thứ ba hôm nay, Lý Hỏa Vượng mới chợt phát hiện được một quy luật.

Lần đầu tiên, mình chỉ có thể mơ hồ nghe được thanh âm của Đan Dương Tử.

Lần thứ hai, mình đã có thể thấy bộ dáng của hắn.

Mà đến lần thứ ba, Đan Dương Tử chẳng những có thể cùng mình trao đổi, hơn nữa còn dùng sát ý khống chế tâm tình của mình, thậm chí còn khiến cho mình không thể đọc được những chữ vốn dĩ rất bình thường.

Mặc kệ hiện tại Đan Dương Tử rốt cuộc biến thành cái gì, thì ảnh hưởng của hắn đối với mình càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Đan Dương Tử vốn chẳng là kẻ hảo tâm, những việc mà hắn làm đều vì muốn cướp đoạt cơ thể của mình.

Cho dù dưới sự bảo hộ của hắn, mình sẽ không chết vì những yếu tố bên ngoài, nhưng chỉ sợ không bao lâu nữa mình sẽ hoàn toàn biến thành hắn.

Nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, Lý Hỏa Vượng tuyệt đối không thể tiếp nhận, hắn thà chết chứ cũng không muốn biến thành kẻ mình thống hận nhất.

Một đôi tay trắng nõn vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của hắn.

Lý Hỏa Vượng cau mày ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu hồng đầy quan tâm kia, rồi chỉ khẽ lắc đầu, chứ không giải thích gì the,e .

Lý Hỏa Vượng cầm quyển Hoa Nghiêm Kinh lên, tiện tay mở ra một trang rồi nhìn lướt qua hai lần.

"Sách này vô dụng."

Sau khi đưa ra kết luận, Lý Hỏa Vượng tiện tay ném một cái, Hoa Nghiêm Kinh trong tay bị quăng về rương gỗ.

Sau khi đọc nội dung của "Hoa Nghiêm Kinh", Lý Hỏa Vượng mới nhớ ra, lúc ở Chính Đức Tự hắn đã nghe được mấy hòa thượng trong đó cầm đọc, hơn nữa còn là trong tay của nhiều người khác nhau.

Đây chỉ là một quyển kinh Phật vô cùng phổ thông, phỏng chừng tùy tiện đi vào một hiệu sách nào đó cũng có thể mua được. So với thứ này, vẫn là những kim ngân châu báu kia có giá trị hơn một chút.

Khi Lý Hỏa Vượng một lần nữa đi tới trước mặt những tài vật kia, liền thấy Cẩu Oa và những người khác đang hưng phấn kéo tất cả rương đựng bảo vật ra ngoài phòng.

Chỉ là công việc này khá là vất vả, bởi vì vàng bạc dù có đáng giá thì cũng chỉ là kim loại.

"Đừng lấy bạc, lấy trang sức vàng thôi. Số vàng này đã đủ cho chúng ta chi tiêu trên đường.”

Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, đã thấy Cẩu Oa nhảy dựng lên:

"Lý sư huynh! Đây là bạc! Là bạc trắng đó!"

Dùng chân đá đá cái rương lớn nặng trịch bên cạnh, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói:

"Ngươi biết đống bạc này nặng bao nhiêu không? Chúng ta còn phải ngồi thuyền, lỡ đâu thuyền chìm, người định cõng bạc rồi bơi à?"

"Mấy thứ đồ vàng này cũng đủ cho chúng ta ăn cả đời, đừng quá tham lam, mau đi."

Cẩu Oa vẫn còn chút không cam lòng, hắn không ngừng nhét bạc vào quần áo,

"Vậy thì lấy được bao nhiêu thì lấy, nhiều bạc như vậy, có thể cưới được bao nhiêu cô vợ, mua được bao nhiêu con trâu chứ."

Lý Hỏa Vượng lười để ý tới hắn, cùng những người khác mang theo tất cả đồ vàng rồi lập tức xoay người dẫn người rời đi.