Lý Hỏa Vượng há to miệng, xé một miếng thịt trên mũi kiếm xuống, nhìn những người khác đang ăn như hổ đói:
"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì làm việc thôi."
Những người khác mặc quần áo được hơ khô vừa gặm thịt trong tay vừa đi ra khỏi phòng bếp theo Lý Hỏa Vượng.
Hắn cũng không lục tung trại lau sậy này như một con ruồi không đầu, mà đi thẳng đến từ đường của nhà họ Nguyên. Cái chỗ tồi tàn này cũng quá loạn rồi, mình cần một người dẫn đường địa phương.
"Đừng...đừng giết ta!"
Thiếu niên choai choai bị dọa sợ tè ra quần trước đó bị Lý Hỏa Vượng dùng kiếm đẩy vào góc tường, khuôn mặt gầy gò đầy vẻ sợ hãi.
Lý Hỏa Vượng lười nói nhảm với người này, dò hỏi hắn:
"Tên dẫn đầu của các ngươi đã giấu tiền cướp được ở đâu rồi?”
"Nhà kho! Nhà kho của ông tổ! Những thứ cướp được đều bỏ ở đó!"
Thiếu niên nhanh chóng đổ hết những thứ mình biết được giống như đổ đậu nành.
Máu trên người Lý Hỏa Vượng vẫn chưa khô, Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt hắn khiến hắn chỉ ngửi thấy mùi máu tanh trên người Lý Hỏa Vượng, Nguyên Đại Lang cũng cảm thấy quần của mình hơi ướt, hắn không dám có bất kỳ tâm tư nhỏ nào.
Vào lúc này, bầu trời cũng đã tối sầm lại, nhóm người cầm những viên đá huỳnh quang đi theo cậu bé đi vòng quanh trong trại bãi sậy.
Dưới ánh huỳnh quang xanh nhạt, xung quanh đẫm máu giống như quỷ vực, thân thể thiếu niên sợ sệt bất giác run lên.
Đột nhiên, cơ thể hắn cứng đờ lại, hắn xoay đầu nhìn thi thể người phụ nữa nằm ven đường thất thanh khóc nức nở.
Lý Hỏa Vượng tiến lại gần, hắn cúi xuống, nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt còn lại của người phụ nữ.
Người phụ nữ này xem ra cũng không già lắm, trong đôi mắt phượng đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Người này là gì của ngươi?”
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hỏi.
“Nàng là vợ của ta!”
Giọng nói của thiếu niên run rẩy đáp lại.:
"Tôi yêu nàng! Nhưng nàng chết rồi! Cha mẹ ta cũng chết hết rồi!"
Như nghĩ đến chuyện buồn, thiếu niên lập tức khóc to hơn.
Nghe thấy tiếng khóc chói tai, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên dữ tợn, tay phải của hắn hạ xuống.
“Xoẹt~”
“A~!”
Một bên tai của thiếu niên vừa rồi vẫn còn đang khóc lóc lập tức bị cắt đứt.
"Dẫn đường!!! Ta bảo ngươi dừng lại sao?"
Tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng mang theo một chút hung ác.
Cảm giác có người ở phía sau nhẹ nhàng kéo ống tay áo của mình, Lý Hỏa Vượng bực bội hất ra.
"Ngươi thương hại hắn? Ngươi cảm thấy hắn là người si tình? Sao không hỏi cô vợ này từ đâu ra?"
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, thiếu niên uỷ khuất nói:
“Là do cha ta cướp về, nhưng mà những cô vợ của những người khác trong trại này đều là được cướp về, kể cả bà ta mẹ ta cũng được cướp về”.
Bạch Linh Miểu há to miệng, nàng khó có thể tin được mà nhìn thi thể của những người phụ nữ xung quanh mình.
Thấy thanh trường kiếm dính máu của chính mình lại giơ lên, cả người thiếu niên run lên, hắn vội vàng đứng dậy tiếp tục dẫn đường.
Thấy Bạch Linh Miểu bị dọa sợ, Tiểu Mãn ở một bên đi tới bên cạnh nàng, dùng bàn tay lông đen dài của mình đỡ lấy vai nàng kéo vào lòng mình, an ủi nói:
"Phụ nữ ở trong ổ trộm đều là như vậy. Đừng nghĩ nhiều nữa."
"Nhưng tại sao họ không bỏ chạy? Tại sao còn cùng đám người đó đi cướp người chứ? Các nàng cũng bị cướp về mà.”
Lúc này Bạch Linh Miểu cảm thấy không thể tin được, nàng vẫn nhớ ban đầu trong đám cướp còn có phụ nữ.
"Chạy đi đâu được? Nơi này bốn bề bị nước bao quanh, các nàng không thể chạy trốn được, ai không nghe lời đều bị giết chết. Nói thật thì, người cũng giống như chó đều có thể huấn luyện được."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn những thuốc dẫn khác ở phía sau mình, nhưng hắn cũng không nhìn thấy ai nói câu này.
“Ôi…"
Đi theo thiếu niên bảy lần quặt tám lần rẽ, họ dừng lại trước một ngôi nhà có khóa đầu hổ.
Xung quanh không còn là nhà bằng lau sậy nữa mà biến thành nhà gỗ, chỗ này hẳn được coi là nơi tương đối quan trọng.
“Keng!”
Chiếc khóa đầu hổ bị chém thành hai nửa cùng với ánh lửa văng khắp nơi.
Lý Hỏa Vượng một cước đá văng cánh cửa, hắn kéo thiếu niên đứng trước người mình, sau đó xông vào bên trong.
Đây rõ ràng là một nhà kho, những chiếc tủ gỗ được xếp thành hàng, phía trên đều được đặt những chiếc rương gỗ lớn.
Sau khi thiếu niên mở một chiếc hộp ra, bên trong phòng đột nhiên sáng lên rất nhiều, trong rương chứa đầy một lượng lớn bạc vụn.
Từng chiếc rương lần lượt bị mở ra, mỗi khi mở một chiếc ra thì những người khác đều không khỏi kêu lên.
Ngoài số bạc này ra, còn có rất nhiều đồ trang sức bằng vàng và bạc, dường như là được cướp từ trên người phụ nữ.
Ngoài ra còn có rất nhiều hàng hóa có giá trị như tơ lụa, đĩnh sắt, cùng với sách...Cả căn phòng này chứa đầy những thứ mà bọn thủy tặc đã cướp được trong nhiều năm qua.