"Đừng luống cuống, lần này ta mời viện trợ từ bên ngoài có thực lực mạnh mẽ, lần này ta nắm chắc phần thắng"
Nghe Huyễn Tẫn ở bên cạnh nói như vậy, Bạch Linh Miểu yên lặng gật đầu. Lúc này nàng mới yên lòng hơn một ít.
"Cũng đúng, chiến trận của Giám Thiên Ti lớn như vậy nhất định sẽ có chuẩn bị, cố gắng làm tốt chuyện của mình"
Trong lòng Bạch Linh Miểu lặp đi lặp lại chuyện tiếp theo bản thân cần làm.
Dù mọi người đều đến đông đủ rồi, nhưng không ai cử động, thời gian từng chút từng chút trôi qua, tất cả mọi người ở đây dường như đều đang chờ đợi cái gì đó trong bầu không khí vô cùng sốt ruột này.
Ngay khi mặt trời hôm đó vừa lên đến đỉnh, khi nghe thấy tiếng chuông vang lên phía xa, Huyễn Tẫn vươn ra ba ngón tay từ trong đạo bào ra bắt đầu kết ấn.
Tiếng tụng kinh trầm thấp phát ra từ miệng của mỗi tín đồ Bạch Liên, pháp hội mới bắt đầu rồi.
"Mở đàn, làm pháp!"
Khi Hoàng Phủ Thiên Cương mù mắt chỉ kiếm lên bầu trời, tám vị đạo sĩ đeo mặt nạ đồng thau trên đài cao bắt đầu vung vẩy kiếm gỗ đào trong tay, phù triện màu đỏ rải lên trên trời.
Khi ngọn lửa màu tím bốc cháy lên từ mỗi một pháp đàn, toàn bộ thành Thượng Kinh lập tức bị bao phủ bởi một thứ gì đó, tất cả bách tính trong thành Thượng Kinh đều không tự chủ được mà tụng kinh theo bọn họ. Hơn nữa, Huyễn Tẫn vừa ra tay, những ảo ảnh khác ở sáu đường Đại Lương cũng đồng thời hạ lệnh xuống, mệnh lệnh của hắn đã được truyền đạt xuống mọi ngóc ngách của Đại Lương. Dưới sự phối hợp của huyện lệnh các nơi, chỉ cần có thể mở miệng nói chuyện đều có thể cùng nhau niệm kinh.
Dưới sự cám dỗ của lương thực, mọi người đều niệm kinh rất nghiêm túc, nhất thời toàn bộ Đại Tề đều trở thành pháp hội của Bạch Liên Giáo, đây là pháp hội lớn nhất cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng vào lúc này, Bạch Linh Miểu đang ở trung tâm của toàn bộ pháp hội, rõ ràng cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước đây, cái thứ nhìn không thấy sờ không được rõ ràng càng gần hơn một chút.
Kim Liên thập nhị phẩm tỏa ra ánh sáng trắng mạnh được đặt ở trên cây Thanh Đồng, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Bạch Linh Miểu nín thở, khoanh chân ngồi dưới cây Thanh Đồng, nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu tụng kinh:
"Vô Sinh Lão Mẫu, bá tánh thiên hạ cần ngươi, nếu ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta tới trợ giúp ngươi!"
“Tỉ hung tống giang bặc thâm..."
Lúc này, tiếng niệm chú của Huyễn Tẫn cũng vang lên, giống như một con cá chạch mượt mà trộn lẫn vào trong tiếng tụng kinh của tín đồ Bạch Liên.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, Bạch Linh Miểu hoàn toàn không biết, thể xác và tinh thần của nàng đã hoàn toàn đưa vào trong bạch quang, ngồi yên tu thần ý đồ lần nữa liên lạc với Vô Sinh Lão Mẫu.
Giữa tiếng niệm chú mênh mông ở nơi này, Bạch Linh Miểu rõ ràng đang ở rất gần, nhưng nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó ngăn cách mình.
Nếu là trước đây, lẽ ra nàng đã thấy Vô Sinh Lão Mẫu từ lâu, nhưng bây giờ dường như có thứ gì đó đã ngăn trở liên lạc.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tình cảnh này không hề thay đổi mà ngược lại còn thụt lùi lại, nàng dường như không còn cảm nhận được sự tồn tại của Vô Sinh Lão Mẫu nữa.
Trong lúc hỗn loạn, Bạch Linh Miểu không cam tâm, nàng cố gắng di chuyển, ý đồ đến gần Vô Sinh Lão Mẫu hơn một chút.
Nàng thực sự di chuyển khoảng cách cũng gần hơn, cảm giác đó lần nữa lại xuất hiện. Dù rất mỏng nhưng lần nữa nàng đã cảm nhận được Vô Sinh Lão Mẫu.
Bạch Linh Miểu không ngừng gọi, nhưng Vô Sinh Lão Mẫu tựa như đã chết rồi vậy, cách nhau một tầng lụa mỏng, không hề động đậy chút nào.
“6... Oụ bờ chiếm? 4 xuất chỉ thiếp XY... "
Vào lúc này, tiếng niệm chú của Huyễn Tẫn lại vang lên rõ ràng bên tai nàng, nàng cảm thấy bản thân di chuyển càng nhanh hơn.
Không chỉ có như vậy, Bạch Linh Miếu còn thấy trên người mình có mấy sợi tơ, những sợi tơ đó từ trên người nàng nối liến với trên người Vô Sinh Lão Mẫu không biết ở nơi nào.
Bạch Linh Miểu duỗi ra bốn cánh tay, dùng hết sức giật giật sợi tơ, cố gắng tiến lại gần Vô Sinh Lão Mẫu.
Dần dần, nàng cách Vô Sinh Lão Mẫu càng ngày càng gần, gần đến mức thậm chí nàng có thể thấy khối màu đen to lớn quấn quanh người Vô Sinh Lão Mẫu. Cũng vì những thứ này, mới khiến cho Vô Sinh Lão Mẫu không thể động đậy được!
Bạch Linh Miểu thăm dò đưa tay ra chạm nhẹ vào khối màu đen kia, sau một khắc, khát vọng được chết mãnh liệt lập tức bao trùm lấy trái tim nàng, gột rửa tâm trí nàng, ngoại trừ ý nghĩ tự sát, nàng không còn suy nghĩ nào khác.
Bạch Linh Miểu sinh không thể yêu chậm rãi mở mắt ra, phát hiện không biết vì sao, bản thân không có ngồi xếp bằng trên Thiên Đàn, cây Thanh Đồng cực lớn kia cũng biến mất rồi.
Chỉ có Tịnh Đế Liên phát ra bạch quang, lơ lửng trên đầu mình, kéo bản thân không bị rơi xuống.
Vào lúc này, thiên địa đã bị đảo lộn, bản thân đang lơ lửng trong không trung, Ngọc Môn to lớn như một ngọn núi đứng sừng sững trước mặt mình.
Nhưng Bạch Linh Miểu giờ phút này lại cảm thấy không có gì quan trọng nữa, nàng đưa tay rút cây trâm trên đầu ra, hung hăng định cắm vào cổ mình.
Mắt thấy cây trâm sắc bén sắp cắm sâu vào chiếc cổ trắng ngần, một móng vuốt thú dài với bộ lông trắng muốt đã giữ chặt lấy tay của cây trâm.
1115 chữ